Mặc dù Lệ Đình Phong đã thu đi sự hung hãn nhưng khí chất cao quý và khí t người của anh vân khiến người khác không dám đến gần, anh đứng trước mặt bọn trẻ khiến chúng bồng chốc trở nên ngoan ngoãn bất ngờ.
Viện trưởng nhiều lần nhìn Lệ Đình Phong, mỗi khi nhìn qua đều thấy ánh mắt của anh đang dõi theo Thẩm An Nhiên.
Xem ra tin đồn bên ngoài không đúng sự thật, họ nói tình cảm của Lệ Đình Phong và Thẩm An Nhiên bất hòa với nhau, hôm nay bà ấy nhìn thấy lại không cảm thấy như thế.
Nếu như Lệ Đình Phong không yêu Thẩm An Nhiên thì sao lại cứ liên tục nhìn cô chứ?
Viện trưởng âm thầm lắc lắc đầu, Bạch Hải Châu nhìn thấy cảnh này chắc phải rất thất vọng đấy, dù sao thằng ngốc kia đã thất thần đợi Thẩm An Nhiên suốt cả tháng trời rồi.
Còn có một vài đứa trẻ đang chơi đùa trong sân chưa đi ra nên bánh còn dư sẽ phát lúc trưa.
“Anh Phong, hai người đã ăn cơm chưa?”
Bây giờ vẫn chưa tới mười giờ nên đang hỏi bữa ăn sáng, Lệ Đình Phong lạnh lùng trả lời: “Ăn rồi”
“Cũng sắp đến giờ cơm trưa rồi, tôi đi chuẩn bị nấu cơm đây, hôm nay anh và cô Nhiên ở lại dùng bữa nhé”
Lệ Đình Phong hơi chau mày, anh không quen giao tiếp với trẻ con, thậm chí còn có chút ghét trẻ con nhưng nghĩ kỹ lại nếu như là Thẩm An Nhiên sinh ra thì chắc anh sẽ không chán ghét đâu.
Lệ Đình Phong muốn mở miệng ra từ chối nhìn khi nhìn thấy Thẩm An Nhiên cúi đầu nghe bọn trẻ thì lời từ chối đã nuốt ực xuống rồi.
“Một lát mới nói đi”
Đây coi như là đồng ý rồi phải không? Viện trưởng lần đầu tiên tiếp xúc với Lệ Đình Phong, bà thấu hiểu tâm ý của trẻ con nhưng lại không hiểu người này đang nghĩ gì Mỗi ngày cơm trong cô nhỉ viện đều giao cho một mình Bạch Hải Châu làm, mỗi tháng viện trưởng đều phát lương cho cậu ta.
Lệ Đình Phong vừa nãy còn cho rằng ở đây không có người đàn ông nào khác, kết quả vừa vào phòng khách đã nhìn thấy Bạch Hải Châu đang quấn lấy cái tạp dề.
Anh chau mày lại, trong ánh mắt tràn đầy sự cảnh giác, trực giác của anh cho thấy Thẩm An Nhiên có mối quan hệ với người này và anh đang cảm thấy nguy cơ trong đó.
Bạch Hải Châu nhanh chóng nhìn thấy Thẩm An Nhiên trong đám người, ánh mắt cậu ta sáng rỡ lên khiến Lệ Đình Phong cảm thấy rất khó chịu, tâm trạng vốn tốt bỗng trở nên bực b: Đó giờ anh vẫn rất bình tĩnh nhưng bây giờ giống như bị cần phải tim khiến anh có vẻ khó kiềm chế được cảm xúc.
Bạch Hải Châu nhìn thấy Thẩm An Nhiên bèn vui vẻ đi đến và hét lớn “Nhiên à”
Nghe thấy cách xưng hô như thế khiến Lệ Đình Phong chau hết cả mày lại, dám gọi thân mật như thế sao, lại còn “Nhiên à” nữa chứ, đến anh còn chưa từng gọi Thẩm An Nhiên như thế.
Thẩm An Nhiên nhìn thấy Bạch Hải Châu đang chạy đến, cả tháng nay không gặp cảm thấy Bạch Hải Châu ôm đi một chút nhưng tỉnh thần rất tốt, tóc cũng dài hơn trước đó giống như con “sư tử” vậy, nụ cười trên khuôn mặt rất rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh tựa như ánh sao.
“Cuối cùng cô cũng đến rồi”
Phía sau Thẩm An Nhiên lạnh lếo và dựng hết cả tóc gáy, không cần quay đầu lại cô cũng biết Lệ Đình Phong đang nhìn cô.
Thẩm An Nhiên gật đầu, sau đó lấy cái bánh kem trong túi đưa cho anh ta.
Ánh mắt Lệ Đình Phong đứng phía sau cô cứ nhìn vào cái bánh kém trên tay, lại còn dám đưa bánh kem cho anh ta sao.
“Thế người đàn ông này là ai thế?” Anh chậm rãi tra hỏi.
Viện trưởng cũng cảm thấy anh có thể đã hiểu lầm điều gì đó nên hứ gì đó vã giải thích: “Đây là Bạch Hải Châu, cũng là một cô nhỉ lớn lên từ nhỉ viện, lúc nhỏ bị đưa vào đây đã đụng phải đầu, trí thông minh chỉ dừng lại ở tám tuổi, bây giờ đã hai mươi sáu tuổi rồi, bởi vì trí thông minh không đủ nên không thể đi ra ngoài xã hội mà ở lại cô nhỉ viện nấu cơm”
Sau khi nghe thấy thắng ngốc này không bình thường thì Lệ Đình Phong bỗng bật cười một cái: một thằng ngốc có thể làm ra chuyện gì chứ?.