Đến trưa, Lệ Đình Phong đặt đồ ăn bên ngoài, anh chỉ biết là Thẩm An Nhiên không thích cái gì nhưng lại không biết cô ấy thích gì, nhưng mà người bệnh thích ăn là đồ ăn thanh đạm, có thể uống một ít anh nhờ Triệu Việt mỗi ngày đều ện, một bên làm việc một bên chăm canh xương.
Đang chuẩn bị đặt hàng thì chuông điện thoại di động vang lên, điện thoại là Hạ Minh Nguyệt gọi tới.
Lệ Đình Phong nhận điện thoại nói: *Alo?”
Thẩm An Nhiên ngồi ở bên cạnh, lúc Lệ Đình Phong nhận điện thoại liền nhìn thấy tên người liên lạc trên màn hình.
Điện thoại là do Hạ Minh Nguyệt gọi tới, cũng không biết bên trong nói cái gì, vốn dĩ sắc mặt của Lệ Đình Phong đang căng thẳng bỗng chốc lại thả lỏng.
“Không cần tới đây, em ở dưới lầu chờ anh, anh xuống phía dưới lấy”
Dứt lời anh liền ngắt điện thoại, đứng dậy nói với Thẩm An Nhiên: “Em ở đây đừng đi lung tung, anh xuống phía dưới lấy cơm”
Hạ Minh Nguyệt cầm theo hộp cơm đứng dưới ánh mặt trời, gương mặt do phơi nắng nên hồng hồng, thấy Lệ Đình Phong từ bên trong đi ra, ánh mắt cô ta không giấu được vui vẻ nhưng nhưng được cô ta liều mạng áp chế lại “Đình Phong, đây là canh cho anh và Thẩm An Nhiên, bên trong còn có món mà anh thích ăn nữa.”
Lệ Đình Phong quan sát cô ta một vòng cuối cùng nhìn lên hộp cơm mà cô ta đang cầm trên tay, rất lớn thoạt nhìn rất nặng.
Tay Lệ Đình Phong tiếp nhận: “Sau này không cần tự mình mang tới đây”
“Em lo lắng anh không quen ăn đồ ăn ngoài.”
Lúc trước anh đều ăn cơm của Thẩm An Nhiên làm, đem dạ dày chiều hư rồi, quả thật đồ ăn bên ngoài không hợp khẩu vị của anh, nhưng mà bây giờ cũng không cách nào xoi mói, hơn nữa, tài nghệ nấu nướng của Hạ Minh Nguyệt cũng tốt hơn bên ngoài rất nhiều, đem qua đây cũng lãng phí thời gian.
Lệ Đình Phong là một người rất lí trí, am hiểu lợi dụng thời gian phân chia công việc, sắp xếp công việc một ngày một cách rõ ràng, tính cách như vậy ở trong mắt người khác chính là lạnh lùng, cũng không dễ gần.
“Em có muốn lên ngồi một lát không?” Lệ Đình Phong nhìn thấy mồ hôi trên trán cô ta.
Hạ Minh Nguyệt miễn cưỡng cười cười: “Em không đi lên đâu, có khả năng Thẩm An Nhiên không muốn gặp em: Lệ Đình Phong gật đầu, không khách sáo giữ lại: “Vậy em về sớm một chút, anh cũng phải về đây”
Thấy anh phải đi, Hạ Minh Nguyệt nhanh chóng gọi anh lại: “Đình Phong, Thẩm An Nhiên có khá hơn chút nào không? Em thấy trên mạng…”
Lệ Đình Phong nghĩ tới những thứ này sắc mặt liền trầm xuống: “Không có chuyện gì, sắp xuất viện rồi.”
“Vậy là tốt rồi, vậy em về đây, anh cần gì thì cứ gọi điện thoại cho em.” Lệ Đình Phong lãnh đạm nói: “Không cần, an sẽ nhờ Triệu Việt.”
Hạ Minh Nguyệt ngẩn ra, cô ta đã sớm dự liệu được thái độ của Lệ Đình Phong, cũng không làm khó nữa, cô ta cười cười: “Được.”
Cô ta không dừng lại mà xoay người rời khỏi, Lệ Đình Phong đã có ngăn cách với cô ta, tiếp tục bám lấy chỉ khiến anh ấy càng không thích, chỉ bằng thuận theo ý anh ấy, làm một người nghe lời.
‘Về phần Thẩm An Nhiên… Vốn tưởng rắng những tấm hình trên mạng chỉ là vớ vẩn, nhưng ngày hôm nay nhìn thấy sắc mặt của Lệ Đình Phong thì xem ra đã điên thật rồi.
Hạ Minh Nguyệt thu lại ánh sáng nhu hòa trong đáy mắt, trở nên vô cùng độc ác: Muốn điên thì tốt nhất nên điên cả đời.
Thẩm An Nhiên cản đường của cô ta, cô ta tất nhiên sẽ không bỏ qua, chỉ có giải quyết nhân tố không xác định này, cô ta mới có thể vững vàng đứng bên cạnh Lệ Đình Phong.
Bây giờ cô ta đã không còn hy vọng về tình cảm của Lệ Đình Phong nữa, Cô ta mới không ngu ngốc như Thẩm An N cố chấp níu kéo thứ đồ vĩnh viễn cũng không có được mà để mất đi cái mà bản thân đang sở hữu.
Nếu Lệ Đình Phong không chịu cho cô ta tình yêu, vậy cô ta sế muốn tiền tài, quyền thế, địa vị của anh ấy, ba thứ này cái nào cũng tốt hơn tình cảm..