Lệ Đình Phong suy nghĩ một chút, cuối cùng ngồi xốm trước mặt cô ấy: ‘Lên đi, anh cống em”
Anh còn chưa từng cõng cô ấy, lần này muốn thử một chút nhưng không nghĩ rằng Thẩm An Nhiên sẽ ngoan ngoãn leo lên, dù sao hiện tại cô ấy cũng cực kì chán ghét sự đụng chạm của anh.
Nhưng không ngờ anh mới ngồi xuống một lát, Thẩm An Nhiên bỗng nhiên leo lên lưng của anh, hai cánh tay mảnh khảnh quàng qua cổ anh.
Lệ Đình Phong không khống chế được nhịp tim đang đập rộn lên, Thẩm An Nhiên rất gầy, gầy đến nỗi lưng anh không thể cảm giác được đây là cân nặng của một phụ nữ đã trưởng thành.
Không có sự mềm mại nào mà phụ nữ nên có, cứng rắn đến nỗi anh cảm giác trên lưng mình đang cõng một khúc xương.
Lệ Đình Phong nhíu mày, cẩn thận chống người dậy cõng cô ấy tới tòa nhà kế bên.
Trên đường có không ít người đứng nhìn bọn họ, Lệ Đình Phong cảm thấy cô ấy đang run rẩy, ôn nhu nói: “Em úp mặt lên lưng anh đi, người khác sẽ không nhìn thấy em đâu.”
Thẩm An Nhiên nghe lời đem mặt úp vào lưng Lệ Đình Phong, rõ ràng nên quên quá khứ đi, nhưng cô lại không có tiền đồ gì mà nhớ lại.
Dường như cô tham lam ngửi mùi vị trên người Lệ Đình Phong, giống như vẫn tràn ngập cảm giác an toàn khi nằm trên lưng anh ấy vào mười sáu năm trước.
Lệ Đình Phong còn nhớ rất lâu trước đây anh ấy đã từng cõng cô trên lưng như vậy sao, còn lấy kẹo hồ lô để dỗ dành cô bé khóc nhè là cô sao!
Phía sau lưng có chút nóng, Lệ Đình Phong cảm thấy nhưng lại không để trong lòng.
Thủ tục nhập viện anh đã sớm làm xong nên có thể trực tiếp ở lại.
Phòng bệnh ở năm tầng, rất an tĩnh giống như những gì bác sĩ đã nói.
Nhưng yên tĩnh như vậy càng khiến người ta cảm thấy không khí có vẻ trầm lặng, thời điểm này bệnh nhân đều đang nghỉ ngơi, Lệ Đình Phong đi qua một gian phòng bệnh không đóng cửa rồi liếc mắt vào nhìn, chỉ thấy bên trong có một người phụ nữ tóc tai bù xù đang ngồi dưới đất.
May là sức bình tĩnh của anh mạnh, chỉ bị cảnh tượng này làm kinh ngạc một chút, ngẫm lại nếu như một ngày Thẩm An Nhiên cũng biến thành như vậy… Lệ Đình Phong rất nhanh đã cắt đứt trí tưởng tượng không mấy thiết thực này lại.
Nơi này phòng bệnh không giống những nơi khác, trước cửa sổ có hàng rào phòng vệ, là để tránh cho bệnh nhân nhảy lầu, gian phòng vô cùng ngăn nắp sạch sẽ, chăn gấp rất chỉnh tề, xung quanh tản ra không khí tươi mát, không toàn mùi thuốc khử trùng giống phòng bệnh lúc trước, ở đây thích hợp để bệnh nhân tâm thần tu dưỡng.
Ngày đầu tiên Thẩm An Nhiên tới, vì chưa thích ứng với hoàn cảnh mới mà tỉnh thần của cô ấy vẫn luôn căng thẳng, đến buổi tối không phải mơ thấy ác mộng thì mở to mắt không ngủ được.
Lệ Đình Phong cũng đã quen với trạng thái này của cô ấy, đi toilet trở về thì phát hiện Thẩm An Nhiên đang ngồi ở bên giường.
Lệ Đình Phong hỏi cô ấy: “Muốn đi toilet sao?”
Thẩm An Nhiên lắc đầu: “Không đi”
“Vậy muốn uống nước?”
“Không uống”
“Là đói bụng?”
“Không đói bụng.”
“Vậy ngủ đi” Lệ Đình Phong vừa dứt lời, Thẩm An Nhiên liền nghe.
lời chui vào trong chăn nhắm hai mắt lại.
Ngày thứ hai tỉnh lại, Lệ Đình Phong nói việc này, Thẩm An Nhiên lắc đầu biểu thị mình không nhớ rõ.
Bác sĩ tâm lý vẫn thường qua đây để trị liệu cho Thẩm An Nhiên, tình trạng đã tốt hơn so với lúc trước, không còn tâm thần phân liệt nữa, nhưng mà vẫn có chút tự bế.
.
ngôn tình ngược
“Muốn hoàn toàn hồi phục là rất khó, anh nên ở bên cô ấy nhiều hơn, quan tâm cô ấy, để cho cô ấy có một nơi gửi gắm mới.”
“…Được”
Thoáng cái hai tuần lễ đã qua đi, Lệ Đình Phong càng ngày càng cảm thấy vô lực, thậm chí cũng không biết bệnh của Thẩm An Nhiên khi nào mới khá hơn.
Công việc không thể bỏ được, mang văn kiện cần kí tới bệnh sóc Thẩm An Nhiên.
Thuốc Thẩm An Nhiên cần uống mỗi ngày cũng rất nhiều, ngoại trừ thuốc do bác sĩ tâm lý kê đơn, Tô Thanh Kiều bên kia cũng kê một ít, hai loại thuốc kết hợp với nhau thành một bọc lớn, thiếu một loại thuốc cũng không được.
Nhưng mà uống nhiều như vậy thuốc, Thẩm An Nhiên rõ ràng có chuyển tốt, không hề e ngại anh đụng vào nữa, có đôi khi thấy anh còn có thể cười, cong khóe môi lên, hai bên lộ ra núm đồng tiền nhàn nhạt, dáng vẻ lanh lợi dễ thương, nhưng ý cười lại không đạt tới đáy mắt, đôi mắt không hề có ánh sáng chỉ biết ngây ngô nhìn người khác..