Thẩm An Nhiên bị tiêm thuốc an thần, lúc này giống như người mất đi tri giác, cánh tay và trên cổ cô đều là vết máu do chính mình gây ra, đầu tóc rối bù như một người điên vậy.
Y tá đưa thuốc khử trùng cho cô, sợ cô cảm thấy đau còn dỗ dành nói: “Có phải hay không rất đau?”
Đầu ngón tay Thẩm An Nhiên run lên, y tá cho rằng là mình làm đau cô rồi, lúc bôi thuốc cô ta liền thổi thổi: “Rất nhanh sẽ không đau nữa, cô đừng tự làm hại mình nữa..”
Nỗi đau nhỏ này đối với Thẩm An Nhiên mà nói vốn không tính là gì, so với việc bị té lầu sảy thai và nghe thấy những lời vũ nhục của Lệ Đình Phong, nỗi đau này đã là nhẹ rồi, nhẹ đến nỗi không đáng kể.
Thẩm An Nhiên từ trong mắt của y tá này thấy được sự thương hại, cô cũng cảm thấy bản thân rất thảm, một lần lại một lần bị người mình yêu thương nhất đẩy vào hố bùn, nửa cái mạng rơi vào địa ngục, nhưng Lệ Đình Phong cảm thấy không đủ dày vò.
Trong não cô có một dây thần kinh vẫn luôn buộc chặt, động liên tục vào cơn đau ở trái tim.
Cô bắt đầu cảm thấy hỗn loạn lại muốn tự làm hại mình, dường như chỉ có nỗi đau của thế giới bên ngoài mới có thể kìm nén được.
Lúc Tô Thanh Kiều nhận được tin Thẩm An Nhiên tỉnh lại thì đúng lúc cô ấy đang khám bệnh, sau khi kê đơn thuốc xong cô ấy nhìn lướt qua tin nhắn điện thoại di động, bình thường cái nhóm này có rất ít tin nhắn đột nhiên biến thành chín mươi chín cộng.
Cô ấy nhanh chóng bấm vào xem, tin nhắn trực tiếp nhảy tới tin mới nhất, chỉ nhìn sơ qua cô ấy liền trở nên đông cứng.
“Người phụ nữ ở phòng năm mươi tư kia cũng quá đáng thương ồi, vừa mới sảy thai xong còn bị chồng của mình dẫn theo tiểu tam đến kích thích”
“Tôi vừa nghe thấy tiếng hét chính là từ trong căn phòng bệnh truyền ra sao?”
“Đúng vậy, hiện trường nhìn thấy thật đáng sợ, trên cổ và cánh tay toàn là vết xước”
“Tôi nói sao lại quen mắt thế, cô ta không phải là cô cả nhà họ Thẩm Thẩm An Nhiên sao? Bây giờ sao lại thành ra bộ dạng như thế này rồi?”
“Cô cả nhà họ Thẩm? Chính là nhà họ Thẩm bị phá sản hai tháng trước đó sao?”
“Đúng vậy, tôi cho cô xem ảnh của cô ta trước đây, rất xinh đẹp, còn có cả video”
Bức ảnh cùng với video đồng thời được gửi đi, người phụ nữ bên trong ảnh mặc một chiếc váy đỏ rực với mái tóc dài buộc sau đầu, miệng nở nụ cười tự tin, đôi mắt Thẩm An Nhiên ở trong bức ảnh là điểm thu hút người nhất, đặc biệt sáng không giống như bây giờ biến thành mù mịt, không khí trầm lặng.
Bây giờ lấy bức ảnh đem ra so sánh nói là hai người khác nhau cũng sẽ tin, con người làm sao chỉ trong thời gian ngắn lại biến hóa lớn đến như vậy?
“Có điều trước đây tôi đọc qua thấy trên mạng nói, không phải là Thẩm An Nhiên cướp mất vị hôn phu của người ta sao? Theo lý mà nói cô ta mới là tiểu tam chứ”
lành gì như Bạch Liên Hoa, trên người cô ta trên dưới hoàn hảo không tổn hại gì còn vui vẻ trốn vào trong ngực người đàn ông kia nói Thẩm An Nhiên muốn giết cô ta!”
“Tôi lúc đó đang ở hiện trường, cơ thể Thẩm An Nhiên mềm nhữn như mỳ ngã trên mặt đất trên cánh tay toàn là máu, cô ta như vậy có thể giết người sao?”
“Càng ghê tởm hơn đó là chồng cô ta nhìn cô ta bằng ánh mắt giống như cô đã giết người rồi vậy, Thẩm An Nhiên cũng thật đáng thương, lấy phải một người chồng như thế, cô nói xem tại sao những đám đàn ông đó sao lại không có mắt phân rõ được trà xanh chứ?”
Tô Thanh Kiều lại lướt xuống, cô ấy dùng tốc độ nhanh nhất, rất nhanh liền hiểu toàn bộ sự việc, ánh mắt trầm xuống, cầm điện thoại “Bộp” một tiếng đập ở trên bàn..