Hợp Đồng Hôn Nhân Của Thỏ Con Và Tổng Tài

Chương 46: Chương 46





Bởi vì ác ma vẫn chưa tìm được thân xác phù hợp cho linh hồn cô gái kia nên đã gửi cô ta trở lại quá khứ và để cô ta cùng Lăng Hạ Nhi cộng sinh.

Nếu được giải thích bằng khoa học hiện đại thì gọi nôm na nó chính là bệnh đa nhân cách.
Mà nhân cách này lại là loại người tham vinh hoa phú quý vô cùng, nên cô ta có thể bất chấp tất cả chỉ vì tiền.

Thế là cô ta vừa nhập vì muốn có được vinh hoa phú quý nên đâm ra ghen ghét với Tử Du và bắt đầu lên kế hoạch hãm hại cô.
....
Tình trạng vết thương của Long Mặc Uyên hồi phục nhanh chóng bằng một cách vô cùng thần kì.

Chỉ là ông trời dường như không nghe thấu tiếng gọi của con người, bởi đứa bé mỗi ngày một lớn lên trong bụng thì sức khỏe của Tử Du lại ngày một yếu, cơ thể tiều tụy xuống sắc trông thấy luôn.
Long Mặc Uyên cũng vì bệnh tình của Tử Du mà không màng tới bất cứ thứ gì ngay cả công ty anh gây dưng bao lâu đang vì tin tức anh mất tích mà khủng hoảng thì anh vẫn chả mảy nay đả động.

Mãi cho tới khi Tử Du vô tình biết được chuyện này qua tin tức trên tivi và khuyên bảo thì Long Mặc Uyên mới miễn cưỡng trở về chủ trì đại cục.
"Bệnh tình anh cũng đá khỏe rồi đường đường là ông chủ sao anh lại cứ ở bên cạnh giám sát em hai tư trên hai tư mà bỏ bê công ty và nhân viên của mình như thế được! Hôm nay anh cũng nên đi làm trở lại rồi đấy!"
"Chút tổn thất kia đối với công ty chỉ như là con bò rụng cọng lông, cây me rụng lá mà thôi.

Nên em ấy, bớt lo lắng những chuyện tào lao lại và hãy tập trung nghỉ ngơi cho tốt.

Mặt em lúc nào cũng cau có sau này con của chúng ta mới vừa sinh ra da đã nhăn nheo như người già thì khó coi lắm đấy!"
"Dân gian đã có câu châm ngôn là thượng bất chính hạ tắc loạn.


Dù thế nào hôm nay anh cũng phải tới công ty làm việc cho em.

Đến lúc công ty mà bị phá sản em sẽ đem theo con gả cho nam nhân khác để anh tức chết luôn!"
"Vợ đại nhân là nhất, lời của vợ chính là thánh chỉ nên vi thần không dám làm trái lời người đâu ạ!"
Nói xong Long Mặc Uyên còn dịu dàng trao cho Tử Du cái ôm thật chặt rồi bịn rịn như chú con nhỏ ở bên cạnh cô một lúc lâu rồi lại diễn xuất cảnh giận dỗi khóc lóc tới chán thì mới chịu tới công ty.

Nhưng anh nào biết rằng ngay khi bóng giáng anh khuất hẳn sau cánh cửa thì Tử Du lại bắt đầu xuất hiện những cơn ho dữ dội và cuối cùng còn nôn ra máu.

Cảnh này trùng hợp bị Bắc Minh Thiên và Tử Cẩm Thành vừa mới tới nhìn thấy và cả hai đều bị dọa cho một phen hú hồn hú vía.

May mà dưới sự giúp đỡ của bác sĩ thì những cơn đau của Tử Du cuối cùng cũng dần thuyên giảm.

Nhưng lần sau đó bác sĩ thông báo tới gia đình một tin vô cùng xấu.
" Bệnh tình của bệnh nhân đã trở nặng nên phương pháp chữa bệnh trước đây đã không còn hiệu quả.

Hiện tại chúng ta chỉ có thể bắt buộc đổi qua sử dụng thuốc đặc trị!"
Tử Cẩm Thành lo lắng tới sốt sắng liền nhìn bác sĩ với ánh mắt nghi hoặc, kế đó lại nóng nảy chất vấn.
"Vậy tại sao không chuyển qua dùng thuốc đặc trị đi? Bệnh viện các ông đang lấy tính mạng của bệnh nhân ra đùa giỡn đấy!..."
Bắc Minh Thiên liền giữ chặt Tử Cẩm Thành lại tránh cậu xúc động sẽ làm ra những chuyện không hay.

Bởi vì hắn biết lỗi không phải nằm ở bác sĩ mà là do sự cố chấp của Tử Du, cùng với sự nhất thời mềm lòng của bản thân.


Thấy Tử Cẩm Thành vẫn còn cố chấp muốn cãi tay đôi với bác sĩ nên Bắc Minh Thiên liền hằn giọng lên tiếng cắt ngang lời của cậu.
"Cẩm Thành mau ngậm miệng lại, anh và Tử Du chưa từng dạy em chuyện vì nóng nảy mà có thể tùy ý trút giận lên người khác một cách vô tội vạ!"
"Nhưng..!"
Tử Cẩm Thành vẫn muốn tiếp tục nói nhưng bị ánh mắt lạnh lùng uy hiếp nên đành phải ngậm ngùi im lặng.

Bác sĩ thấy tình hình giữa hai người như vậy cũng vội vàng nói vào vấn đề chính.

"Bây giờ muốn dùng thuốc đặc trị thì chỉ có thể bỏ đi thai nhi trong bụng.

Như trước đây tôi đã trao đổi với ngài Bắc Minh đây thì thuốc đặc trị kia sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới thai nhi và khả năng gây ra dị tật lên tới 80% hoặc có thể gây sảy thai, lưu thai.

Nên mong người nhà hãy suy nghĩ thật kĩ rồi đưa ra quyết định sớm nhất tránh trường hợp bệnh tình ngày càng nghiêm trọng hơn."
Với chuyện lần trước nên lần này Bắc Minh Thiên đã trực tiếp quyết định để bác sĩ tiêm thuốc mê và loại bỏ đứa bé luôn.

Bởi vì bây giờ đó là cách duy nhất nên hắn không thể tiếp tục lưỡng lự được nữa.

Vì lượng lự một ngày thì bệnh tình của Tử Du cũng chỉ theo đó mà nặng thêm mà thôi nên Bắc Minh Thiên vô cùng dứt khoát mà quyết định tiền trảm hậu tấu.
Nhưng không biết vị y tá thiên thần nào lại nhiều chuyện đem bệnh tình của Tử Du đi tán phét với đồng nghiệp và khiến nó vô tình truyền tới tai của cô.

Tử Du biết lần này lòng Bắc Minh Thiên thực sự đã quyết mà cô muốn bảo vệ đứa trẻ chỉ còn cách bỏ trốn khỏi đây mà thôi.


Đối với cô đứa trẻ còn quan trọng hơn cả sinh mạng của bản thân gấp ngàn vạn lần.

Thế là đêm hôm đó Tử Du viện cớ thèm ăn món gà bát bảo ở một tiệm cách bệnh viện khá xa để lừa Tử Cẩm Thành rời đi rồi nhân cơ hội đó bỏ trốn.
Nhưng trên người Tử Du lúc này chả có tiền hay đồ vật giá trị gì cả khiến cho cô sau khi trốn đi cũng không biết đi đâu về đâu cả.

Lúc đi ngang qua một con phố sầm uất Tử Du vô tình bắt gặp một bóng dáng cô gái rất quen thuộc, mặc dù cố gắng nhớ nhưng không thể nào nhớ ra cô ấy là ai.

Ngay giây phút cô ấy quay gót rời đi thì bỗng dưng Tử Du lớn tiếng hô lên một cái tên vừa lạ vừa quen theo sự thôi thúc của trái tim và theo quán tính.
"Hoang Dung! Dung Dung!"
Cô gái đứng ở bên kia đường nghe thấy người ta gọi tên mình theo phản xạ tự nhiên thì ngoái đầu lại nhìn.

Sau khi xác định được là thật sự có người gọi mình thì vừa đúng lúc đèn đỏ nên cô ấy cũng vội vàng sang đường hướng tới chỗ Tử Du mà đi.
Hai người mắt đối mắt, mặt đối mặt, cả hai người cứ thế đứng quan sát đối phương một lúc lâu.

Bỗng dưng Hoàng Dung ôm chầm lấy Tử Du rồi bắt đầu nói ra hết những tâm sự mà bấy lâu nay bản thân đã chôn dấu.
Nguyệt Nguyệt bấy lâu nay em ở đâu? Em có khỏe không, có ai ăn hiếp em không? Hôm đó em phát bệnh dọa chị một phen hú hồn đấy biết không hả? Hiện tại em đang sống ở đâu, hơn nữa bầu bí thế này đêm hôm khuya khắt sao không ở nhà mà lại ra đây?"
Lúc Hoàng Dung gặp Tử Du là lúc trước khi cô phẫu thuật thẩm mĩ nên cô ấy chỉ biết được tên trước đây của cô là Nguyệt Nguyệt.

Mà sở dĩ hiện tại cô ấy có thể nhận ra Tử Du và Nguyệt Nguyệt là một bởi vì cô ấy bị mù mặt nghiêm trọng.

Nhưng một khi cô ấy đã ấn tượng với một ai đó thì dù người kia già đi hoặc thậm chí là phẫu thuật thẩm mĩ thì cô ấy vẫn có thể nhận ra.

Bởi vì người được nhớ kia đối với cô ấy chính là những người vô cùng quan trọng.
Tử Du tuy hiện tại không còn đoạn kí ức trước đây khi ở chung với Hoàng Dung, nhưng cô cảm giác bản thân và cô ấy rất thân thiết, hơn nữa cô còn có chút muốn ỷ lại và dựa dẫm vào cô ấy.


Thế nên sau vài giây suy nghĩ cô đã kể tóm tắt sơ lược hoàn cảnh hiện tại của bản thân cho cô ấy nghe.
"Em cùng người nhà xảy ra tranh chấp nên...!Hiện tại em trên người không có tiền cũng không có thứ gì giá trị cả, nên hiện tại em không biết nên đi đâu về đâu cả!"
Hoàng Dung cũng không nghĩ ngợi nhiều liền ngỏ lời muốn đưa Tử Du về nhà mình và trong lúc cùng đường bí lối cô không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý.

Chỉ là cô không mảy may để ý rằng ánh mắt Hoàng Dung nhìn mình rất khác thường, một ánh mắt tràn ngập sự yêu thương trừu mến.

Trước đây cô ấy biết rằng bản thân khác với những người phụ nữ xung quanh bởi vì cô ấy không hề thích, cũng như là hứng thú với đàn ông.

Nên Hoàng Dung luôn nghĩ tình cảm của cô sớm đã bị cái xã hội khắc nghiệt này tha hóa rồi nên chắc chắn bản thân sẽ không còn yêu ai được nữa.

Nhưng chính Tử Du đã cho cô ấy cảm nhận được rất nhiều thứ và nó còn bao gồm cả tình yêu.
Mà ngay lúc này ở bệnh viện đã loạn cào cào lên vì chuyện Tử Du bỗng dưng biến mất.

Tử Cẩm Thành, Bắc Minh Thiên cùng với Long Mặc Uyên cùng chia nhau tỏa ra những nơi Tử Du có thể tới.

Nhưng dù có lục tung mọi ngóc ngách trong thành phố suốt một đêm thì ba người vẫn không thể tìm thấy chút tung tích hay dấu vết của Tử Du cả.

Nghi ngờ cô bắt cóc hoặc đã xảy ra chuyện không hay nên hạ sách cuối cùng của bọn họ chính là tới đồn cảnh sát báo án.

Nhưng Tử Du hiện tại là một người trưởng thành, hơn nữa cô mới chỉ vừa mất tích vài tiếng không thể báo án được.
Chuyện cô mất tích khiến cho Long Mặc Uyên trở nên điên cuồng, nhưng lại khiến cho Lăng Hạ Nhi đang lo lắng bồn chồn có thể thở phào nhẹ nhõm.

Vì hiện tại anh sẽ không có thời gian truy cứu những chuyện mà cô ta làm trong khoảng thời gian mất trí nhớ.