Hợp Đồng Hôn Nhân Của Thỏ Con Và Tổng Tài

Chương 42: Chương 42





"Từ nay tôi mong là hai chúng ta xuân hạ thu đông bốn mùa không gặp, mây gió chẳng còn liên quan.

Mong rằng anh đừng tới quấy rầy cuộc sống của tôi thêm một giây một phút nào nữa cả!" Bởi có một loại đau khổ! Không khóc, không cười, không điên loạn, không làm gì cả.

Đó là giây phút vô vọng chỉ muốn chết đi, cảm xúc lúc đó cô thực sự, thực sự không muôn trải qua nó thêm một lần nào nữa nếu không cô sẽ bị nó bức tới nghẹt thở mà chết mất.
Long Mặc Uyên nghẹn đứng họng không nói được câu nào, bây giờ anh một phần kí ức nên bây giờ nó như một trang giấy trắng mặc người ta tô vẽ.

Nên thật giả không thể chứng thực, mà nếu có đúng sai hay chịu oan khuất thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Tử Du bước đi những bước vô cùng dứt khoát, trái lại Tử Cẩm Thành lại không như thế cậu đi mấy bước lại ngoái đầu nhìn Long Mặc Uyên một lần.

Cậu vô cùng tò mò nhưng nhìn thấy bộ dạng hỏa khí ngút trời nên không dám vì nhiều chuyện mà liều mạng.
Mãi tới lúc trên đường về gần tới nhà thấy tâm trạng của Tử Du đã dịu dịu đi một chút mới dám e dè thăm dò thông tin.
"Du Du mau khai thật đi người đàn ông vừa rồi chính là người anh rể hụt trong truyền thuyết đúng không?" Tử Du nhà cậu nóng lạnh bất thường thế mà vẫn có người chịu hốt, đúng là người tình trong mắt hóa Tây Thi.

Chứ mà cỡ như này có cho mấy chục tỉ hối lộ thì may ra cậu còn xem xét được, chứ bình thường là chịu rồi.
"Gọi là chị, đừng đem chị đây so sánh với mấy bé rau mà cậu chăn vì cả hai vốn không cùng đẳng cấp.

Hơn nữa chị đây sẽ chẳng bao giờ bám víu lấy đàn ông không buông chỉ vì để có cuộc sống hào nhoáng nhất thời.


Hơn nữa Cẩm Thành à cậu nên biết giữ mồm miệng cho sạch sẽ vào kẻo vào một ngày đẹp trời tâm trạng chị không vui thì coi chừng sự an nguy của cái bộ phận dưới cuống rốn hai mươi cm của cậu." Trứng mà lại đòi khôn hơn vịt, nhà có nuôi đứa em làm cái gì cũng ngu, chỉ có chơi ngu là giỏi.

Cô bây giờ rất đồng cảm trước thái độ bất lực của Bắc Minh Thiên khi nhắc tới Tử Cẩm Thành.
Tử Cẩm Thành trên danh nghĩa là em của Tử Du nhưng cậu và cô không hề cùng chung huyết thống.

Mấy năm trước một lần Bắc Minh Thiên đưa Tử Du đi chữa trị ở nước ngoài thì vô tình bắt gặp cậu đứng bơ vơ trước căn phòng bệnh trống.

Hỏi ra mới biết rằng ba của cậu bỏ trốn cùng tình nhân trên đường thì xảy ra tai nạn và qua đời.

Còn mẹ vì không thể chấp nhận sự thật đó nên đã nhiều lần tự sát và cũng qua đời ở bệnh viện ngay sau đó một thời gian không lâu.

Thấy đồng cảm trước hoàn cảnh và số phận của cậu nên Bắc Minh Thiên và Tử Du đã làm thủ tục nhận nuôi và cũng như chu cấp cho cậu các khoản phí sinh hoạt tới lúc trưởng thành.

Bắc Minh Thiên, Tử Du và Tử Cầm Thành sau ngần ấy năm gắn bó chung đụng thì sớm đã bỏ qua vấn đề huyết thống vô dụng kia.

Người ta nói một giọt máu đào hơn ao nước lã, nhưng trong thời buổi hiện đại vật giá leo thang thì người có thể gây nên những sát thương chí mạng cho chúng ta không ai khác chính là người mang danh là máu mủ ruột rà, họ hàng thân thích.
Và cũng vì mối quan hệ họ hàng nhà Tử Du khá kín đáo nên Long Mặc Uyên lại được một vé gia nhập hiệp hội những chú báo của năm.


Bởi vì Long Mặc Uyên trước khi mất trí thì vì ghen mà ở trên thương trường đấu đá với anh rể là Bắc Minh Thiên, còn hôm nay thì lại đánh em rể mặt mũi sưng vù như cái đầu heo.

Từ nay chúng ta hãy gọi con đường truy thê của Long Mặc Uyên là mê cung, vì suốt ngày đi vào ngõ cụt.

Báo quá , quá báo luôn anh của lòng em ơi!
Quay lại với Lăng Hạ Nhi bụng của cô ta cũng ngày càng lớn nhưng với một con người ích kỉ nên cô ta càng nghĩ tới cái thai tròn bụng ngày càng không vừa mắt.

Hơn nữa thái độ của Long Mặc Uyên đối với cô ta ngày càng lạnh nhạt khiến cho bản thân cô ta nảy ra những suy nghĩ âm hiểm.
Hôm đó Lăng Hạ Nhi thấy Long Mặc Uyên tới thư phòng làm việc nên cô ta mượn cớ đưa đồ ăn khuya tới cho anh định nhân cơ hội này diễn tròn vai vợ hiền.

Chỉ là Long Mặc Uyên lại có việc ra ngoài từ trước đó nên lúc Lăng Hạ Nhi đi vào thì nào gặp được anh, người giúp việc ở ngoài hành lang gọi với vào thông báo với cô ta rằng anh đã đi ra ngoài.

Cô ta nghe vậy mừng như bắt được vàng thế là vội vàng để đồ ăn lên bàn sau đó nhanh tay mở ngăn kéo ra lục lọi tìm kiếm thứ gì đó.

Chuyện là hôm bữa lúc cô ta tới tìm anh nói chuyện đã thấy anh vội vội vàng vàng cất cái gì đó vào ngăn kéo, mặc cho cô ta kiên trì gặng hỏi thì anh luôn lảng sang chuyện khác hoặc trực tiếp ngó lỡ.

Nên hôm nay nhân lúc thiên thời địa lợi nhân hòa cô ta quyết tâm phải tìm cho ra bằng được món đồ kia để giải mã bí mật.
Sau khi tìm tòi lúc lâu thì Lăng Hạ Nhi bất ngờ tá hỏa khi phát hiện ra dưới đáy của ngăn kéo chính là tập hồ sơ kèm theo rất nhiều ảnh chụp và thông tin liên quan tới Tử Du.


Cô ta đang định chụp ảnh lại tất cả mọi thứ trong đó thì bỗng nghe từ xa truyền tới tiếng động cơ xe nên cũng áng chừng là Long Mặc Uyên đã quay về nên vội vàng thu dọn mọi thứ về hiện trạng ban đầu.

Cô ta còn không quên xe một tờ giấy nhớ vội vàng viết số điện thoại và địa chỉ nhà của cô sau đó mới nhân lúc Long Mặc Uyên còn ở dưới sân mà nhanh chân chạy tót về phòng.
Lăng Hạ Nhi thức trắng cả đêm đợi trời vừa sáng liền theo số điện thoại đã lấy được mà gọi cho Tử Du.

Nhưng vì sóng điện thoại sẽ gây ảnh hưởng tới thai nhi hơn nữa bình thường Tử Du cũng không hay sử dụng điện thoại nên để nó ở xó tủ.

Lăng Hạ Nhi như được tiêm máu gà gọi liên tiếp cho Tử Du mấy trăm cuộc với tâm thế cố chấp không chịu từ bỏ thì cuối cùng ở cuộc gọi thứ 999 thì cô ta cũng đợi được cô bắt máy.

Kế đó không đợi Tử Du mở lời Lăng Hạ Nhi đã ra oai phủ đầu cô ta mượn lý do gọi cô tới lấy hết những đồ đạc của mình ở biệt thự đi.

"Tử Du à cô và anh Mặc Uyên đã đường ai nấy đi thì cô cũng nên tới thu dọn đống đồ đạc kia cuốn gói và cút luôn cùng bản thân đi chớ! Ai rảnh hơi đi thu dọn đống rác rưởi đó dùm cô được!"
Sáng sớm vừa mở mắt ra đã gặp cái thứ âm binh cô hồn khiến Tử Du cũng không chút nhân nhượng mà vả vào mặt cô ta tanh tách luôn.
"Nếu thấy ngứa mắt thì cứ quẳng vào thùng rác chị đây không thiếu chút xíu đồ đạc đó.

Hơn nữa tiện cho chị đây hỏi là cô em có họ hàng với loài sứa hay là lúc thương đế đang ban phát trí thức cho nhân loại thì em lại che ô!" Tử Du thắc mặc chuyện này lâu lắm rồi mà không tìm cơ hội thích hợp để hỏi nên cô cứ cang cánh chuyện này bấy lâu nay.

Bây giờ có cơ hội hỏi khiến cô nhẹ nhõm hẳn luôn.
"Trong vòng hôm nay tôi muốn đích thân chị tới đem theo mớ rác rưởi kia của chị đi.

Tránh sau này tôi lại vu oan tôi ăn chặn của cải của cô thì mệt.


Hơn nữa câu vừa rồi của cô nói là có ý gì vậy hả?" Lăng Hạ Nhi ở đầu giây bên này vì giả bộ ngốc nghếch quá lâu não nó không hoạt động thường xuyên nên não nó bị oxi hóa mất tiêu rồi.

Nhưng cô ta không thích cái phong thái khoan dung thản nhiên đó của Tử Du nên cũng lớn giọng hét lên với cô qua điện thoại để nhằm mục đích lột bỏ cái mặt nạ giả tạo của cô.
Nhưng Tử Du từ trước tới nay cuộc đời đã trải qua quá nhiều biến cố, quá nhiều thăng trầm nào có thể dễ dàng thua trước những mánh khóe này của Lăng Hạ Nhi được cơ chứ.

Với tâm thái bình tĩnh chất giọng còn pha thêm chút sự mỉa mai khinh thường Tử Du đáp lại Lăng Hạ Nhi một cách đanh thét.
"Ý của chị nằm trên mặt chữ nếu như em không hiểu thì nên về học lại lớp một đi rồi hẵng quay lại nói chuyện.

Còn đồ thì lát nữa chị đây sẽ ngự giá thân chinh tới lấy luôn mắc công chờ lâu em cứ phải nhọc lằng thì không hay!"
Lăng Hạ Nhi thấy Tử Du đã sa vào bẫy do mình giăng ra thì vô cùng đắc ý thế là cô ta vội vội vàng giữ chân Long Mặc Uyên ở nhà.

Và đang chuẩn bị một kế hoạch vô cùng âm hiểm.
Kế hoạch ban đầu vì Lăng Hạ Nhi có làm cái gì hay viện lý do này nọ Long Mặc Uyên vẫn thờ ơ không quan tâm.

Cho tới khi Lăng Hạ Nhi bị ép vào đường cùng liền lớn giọng nói rằng Tử Du lát nữa sẽ tới đây.
"Em biết anh từ lúc tỉnh lại tới nay vì chuyện trong kí ức mà canh cánh trong lòng nhiều, thậm chí là nghi ngờ em.

Nên hôm nay Tử Du tới đây chúng ta cùng nhau ba mặt một lời cho nó rõ ràng mọi chuyện!" Lăng Hạ Nhi thề sẽ không để cho hai người có cơ hội quay về bên nhau được nữa.

Nếu thứ cô ta không có được thì ai cũng đừng mong có được.