Hợp Đồng Hôn Nhân Của Thỏ Con Và Tổng Tài

Chương 38: Chương 38





Người vừa lên tiếng thắc mắc là người giúp việc mới tới chưa được bao lâu nên không hề biết chuyện gì cả.

Người giúp việc bên cạnh giọng đầy hằn học quát cô ấy ngay lập tức.
"Cô đang nói cái gì vậy hả? Phủi phui cái mồm nói bậy của cô ngay, cậu chủ và cô chủ là anh em ruột làm sao có thể lấy nhau được cơ chứ? May làm việc đi đừng nói nhảm nữa để quản gia thấy tôi lại bị cô vạ lây!"
Long Mặc Uyên sau khi nghe thì bị sốc tới bất động luôn nhưng ngay sau đó mấy giây thì anh bỗng dưng vui mừng vừa chạy đi tìm Tử Du vừa lớn tiếng reo hò.

Chỉ là lúc đến trước cửa phòng của cô thì anh bỗng dưng không biết nên làm gì tiếp theo nên cứ đứng chôn chân trước cửa phòng một lúc lâu không dám tiến vào cũng không dám gõ cửa.
Còn Tử Du ở bên trong phòng cũng đã suy nghĩ thông suốt nếu Long Mặc Uyên giải quyết mối quan hệ của bản thân với những oanh oanh yến yến vây quanh mình thì cô cùng với bảo bối trong bụng sẽ đồng ý cho anh một cơ hội sửa sai.

Chỉ là cô bỗng dưng không biết nên mở lời như thế nào nên cứ đứng trước cửa chần chừ mãi mới lấy hết dũng khí mở cửa.


Anh và cô bỗng dưng bối rối cả hai người đứng nhìn nhau mắt tròn mắt dẹp đánh giá đối phương, kế đó lại không hẹn mà cùng lúc lên tiếng muốn hỏi đối phương cái gì đó rồi lại tiếp tục vì ngượng.
"Anh/ Em......!"
Cuối Tử Du đứng lâu đã thấm mệt, chân cũng vì đứng lâu mà bắt đầu có dấu hiệu bị chuột rút nên cô liền tức giận lên tiếng phá vỡ bầu không khí vốn đăng im lặng.
"Rốt cuộc anh đến tìm tôi có chuyện gì muốn nói, thì nói lẹ đi biết nãy giờ tôi đứng đây cũng cảm thấy rất mệt không hả?"
Long Mặc Uyên hiện tại đã không còn hùng hùng hổ hổ muốn tìm Tử Du nói rõ phải trái, trắng đen như ban nãy nữa rồi.

Vợ là lớn nhất, đội vợ lên đầu là trường sinh bất tử nên anh chỉ có thể dè dặt lấy hết dũng khí lên tiếng kiểm chứng sự thật bằng cách gọi đầy đủ tên họ cô một cách to rõ ràng.
"Tử Du, Bắc Minh Tử Du!"
"Hả?" Tử Du sau khi theo quán tính trả lời thì mới nhận ra bản thân đã bị lộ nên cười cười lơ đãng nhìn đi hướng khác né tránh ánh mắt của Long Mặc Uyên.
"Vợ à em giỏi lắm em lại dám cùng tên khốn kiếp kia thông đồng với nhau lừa dối anh? Như vậy em thấy vui lắm hả?" Anh vui vì cô không hề có người đàn ông khác những nghĩ tới việc mấy hôm nay bị đùa bỡn nên liền giận dỗi mắng yêu cô.
"Này anh gọi ai là tên khốn hả? Hơn nữa lỗi đâu phải do tôi! Chúng ta ở bên nhau mấy tháng trên danh nghĩa là một cặp vợ chồng mà ngay tới cả tên họ đầy đủ của tôi anh cũng không biết hả? Đúng là đồ tồi, đồ tra nam!" Tính khí phụ nữ có thai vốn luôn thất thường mà Tử Du bị Long Mặc Uyên nói trúng tim đen ngay lập tức thẹn quá hóa giận vừa mắng vừa đánh vào người anh trút giận.
Ban đầu là cô vừa đánh vừa mắng Long Mặc Uyên là tra nam trước nhưng chỉ mấy giây sau đã đứng ôm mặt khóc nức nở.

Anh luống cuống hết cả tay chân không biết làm sao để dỗ cô nín khóc cả.

Trùng hợp thế nào mà Bắc Minh Thiên đi qua lại vô tình nhìn thấy cô đang đứng ôm mắt khóc liền hiểu nhầm là do Long Mặc Uyên ăn hiếp em gái mình nên lao tới đấm anh mấy cái rõ mạnh và tất nhiên là cũng vô cùng đau rồi.
Sau một lúc bị đánh tới tấp thì Long Mặc Uyên cũng bắt đầu phản kháng và rồi hai người lao vào ẩu đả nhau.

Mà âm thanh đánh nhau cũng làm kinh động tới Tử Du vừa bỏ tay ra đập vào mắt cô chính là hình ảnh hai người đàn ông lăn lộn đánh nhau trên sàn nhà.


Cô dùng tay lau hết nước mắt trên mặt mình rồi vội vàng lớn tiếng ngăn cản rồi nhanh chóng đi tới tới tách hai người ra.

"Mau, hai người mau buông đối phương ra đi! Đánh nữa sẽ xảy ra án mạng mất, hai người lớn rồi chứ có phải trẻ con vừa mới lên ba đâu mà hở một tí là đòi động tay động chân với nhau vậy hả?"
Thấy Tử Du đi tới hai người mặc dù không cam tâm nhưng sợ sẽ làm cô và bảo bối trong bụng bị thương nên đành tức giận buông tay đối phương ra.

Nhìn thấy hai đứa trẻ to xác mình mẩy toàn vết thương Tử Du liền xách tai hai người kéo vào phòng ngồi xuống rồi nhanh chóng đi lấy dụng cụ y tế sơ cứu vết thương cho cả hai, miệng của cô vẫn không ngừng mắng mỏ hai người.
"Tốt nhất hai người nên ngoan ngoãn ngồi ở đó, nếu để em phát hiện hai người còn tiếp tục làm mấy trò con bò thì coi chừng em!"
Trước đây lúc nhàm chán Tử Du vẫn thường băng bó cho mấy con động vật nhỏ bị thương nên tay nghề khá thành thạo nhưng chưa bao giờ thực hành đối với con người nên ít nhiều vẫn có chút luống cuống.

Tay cô lúc sức thuốc sẽ có đôi lúc hơi hơi dùng lực khiến cho cả Long Mặc Uyên và Bắc Minh Thiên đau đớn đồng thanh la oai oái.
"A đau quá vợ ơi em nhẹ tay xíu đi, em như vầy là mưu sát chồng đó."
"Du nhi à anh cũng đau em nhẹ tay thôi nếu lỡ bị em hủy dung thì sau này làm sao anh có thể tìm được chị dâu cho em nữa?"

Chỉ là Tử Du vốn còn đang rất tự tin vào tay nghề của mình vì thế mà thất vọng mà tay cũng dùng nhiều hơn một ít lực sau đó quát thẳng vào mặt của hai đứa trẻ to xác đang ngồi bên cạnh mình.
"Im miệng hai người các anh không ai được nói nữa có tin em lột luôn lớp da này của hai người đi không hả? Ủa sao lúc đánh nhau hăng máu lắm mà sao giờ sức thuốc lại la? Còn nữa ai là anh hả, bớt nhận vơ đi."
Hai bạn nhỏ to xác ngồi trên ghế nhìn nhau tràn đầy thương cảm và uất ức, bỗng dưng hai người trở nên thân thiết hẳn ra.

Nhưng thân thiết theo cái kiểu là thân ai nấy lo đổ hết tất cả lỗi lầm về hướng đối phương.

Cuối cùng thì trời không chịu đất thì đất buộc phải chịu trời ai biểu Bắc Minh Thiên chính là anh rể tương lai nên Long Mặc Uyên đành phải ngậm ngùi hướng về phía vợ nhận lỗi chịu phạt.
"Vợ ơi, là anh không tốt em đừng giận nữa tất cả đều là lỗi của anh! Sau này anh sẽ không dám làm vậy nữa!"
"Du nhi à cậu ta cũng biết sai rồi em đừng tức giận làm gì cho nó hại sức khỏe!" Thấy Long Mặc Uyên đã cho mình bậc thang để đi xuống mà hắn lại sợ em gái giận nên cũng nương theo mà leo xuống chứ không thì còn đợi cái gì nữa!
"Tự úp mặt vào tường kiểm điểm lỗi lầm của mình ba mươi phút!" Tử Du im lặng một lúc lâu rồi quyết định hạ chỉ trách phạt.