Lăng lão gia nghe xong tức giận không thôi giơ gậy gỗ trong tay đánh túi bụi vào người của Lăng Duy vừa đánh vừa mắng.
"Tại sao Lăng gia lại có cái thứ con cháu vô dụng giống như các ngươi cơ chứ? Lăng gia thật vô phúc mà! Lăng Duy anh dạy con của anh hay nhỉ? Có ăn có học mà lại cư xử như đám người thất học thế hả?"
Trên dưới người của Lăng gia đều giữ chặt gậy gỗ trong tay ông cụ lại bởi vì nếu để ông đánh nữa sẽ xảy ra án mạng mất.
Nhưng Lăng lão gia là ai cơ chứ làm sao mà dễ dàng chịu thỏa hiệp được lửa giận trong lòng ông lúc này bốc ngày một càng cao ông quát lớn.
"Tất cả cút ra hôm nay lão già này phải dạy dỗ cái thằng trời đánh này một bài học mới được!"
Mọi người đang không biết phải làm như thế nào mới đúng nữa.
Nếu như mặc kệ thì không làm được, mà mặc kệ cũng không xong.
Tiến cũng được mà lui cũng không được, nhưng bỗng dưng từ phía sau lưng Lăng lão gia truyền ra.
Tiếng khóc nức nở khiến cho cơn giận của Lăng lão gia biến mất trong chớp mắt, ông giật mạnh cây gậy gỗ ra sau đó quay lại nhẹ nhàng dỗ Nguyệt Nguyệt.
"Nguyệt Nguyệt ngoan là ai lại dám bắt nạt bảo bối của ông vậy? Khóc nhè xấu quá Nguyệt Nguyệt là đứa bé ngoan mà, chỉ có đứa bé hư mới thích khóc nhè thôi!"
Lăng Du Nguyệt nhanh chóng lau nước mắt sau đó nắm góc áo của ông nội dật dật để gây sự chú ý rồi lí nhí ấp a ấp úng nói lý do cho ông nghe.
"Ông nội vừa rồi nhìn rất hung dữ nên Nguyệt Nguyệt sợ lắm luôn! Híc híc, Nguyệt Nguyệt muốn về nhà, ông nội chúng ta mau về nhà đi có được không?"
Nhưng chỉ vừa nói dứt câu thì Lăng Du Nguyệt bỗng dưng ngất xỉu Lăng lão gia đỡ lấy cháu gái nhỏ sau đó để quản gia dìu cô lên xe trở về biệt thự ở ngoại ô.
Bác sĩ riêng cũng đã được gọi đến biệt thự sẵn sàng cấp cứu.
Lăng lão gia đưa theo Lăng Du Nguyệt rời đi thì người của Lăng gia cũng nhanh chóng giải tán.
Lăng Mặc Uyên nhìn về hướng cửa thất thần một lúc lâu sau đó bỗng dưng nở nụ cười sau đó quay qua phân phó việc cho thư ký.
"Cậu phái người đi điều tra Nguyệt Nguyệt.
Chậm nhất là ngày kia mọi thông tin của cô ấy phải được nằm trên bàn làm việc của tôi."
Thư ký nghe xong mà trong lòng nước mắt là biển rộng.
Ôi thư kí chứ có phải siêu nhân đâu.
Ôi cái số của thư kí khổ quá đi mất mà."
Không có đưa cô tới bệnh viện là vì Lăng Du Nguyệt sợ bệnh viện hơn nữa đây là bệnh cũ của cô.
Bác sĩ từng chẩn đoán là nếu như tiếp nhận k/ích thích hoặc mệt mỏi thì nhẹ thì là ngất xỉu nặng thì sẽ rơi vào hôn mê sâu.
Lăng Kiên Hải cũng chính là con trai cả của Lăng lão gia trong một lần sau khi tham gia bữa tiệc xã giao trở về thì cả Lăng Kiên Hải và vợ của ông đều bị thương nặng sau một thời gian cứu chữa nhưng cuối cùng vẫn không qua khỏi.
Lăng Du Nguyệt chính là con gái của Lăng Kiên Hải.
Hôm đó vì Nguyệt Nguyệt đi cùng ông nội nên mới thoát được một kiếp nạn nhưng từ đó cô bị ám ảnh tâm lý về thông tin ba mẹ mình đã không còn, đả kích quá nặng khiến cô trở thành một con ngốc.
Bác sĩ tâm lý nói là bởi vì Nguyệt Nguyệt không chấp nhận được thực tại nên đã chọn đóng băng tất cả kí ức của mình để trốn tránh.
Lăng lão gia thương Lăng Du Nguyệt từ nhỏ đã mất cha mẹ thiếu đi cái gọi là tổ ấm và hạnh phúc nên lúc nào cũng cưng chiều bảo vệ cô.
Bác sĩ nghe miêu tả trạng thái của Lăng Du Nguyệt qua điện thoại thì vô cùng sốt ruột.
Nhưng may lần này Nguyệt Nguyệt chỉ là mệt quá nên mới tạm thời ngất đi nên không có nghiêm trọng, chú ý tĩnh dưỡng vài ngày là được.
Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm sau đó dặn dò một số lưu ý rồi nhanh chóng rời đi.
Lăng Du Nguyệt hôn mê một ngày một đêm mới tỉnh lại.
Lăng lão gia sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như trước đó nên ông lão dành tất cả thời gian để chơi với đứa cháu ngốc nhà mình không thèm quan tâm tới cái gì khác nữa cả!.
Long Mặc Uyên từ sau lần cuối gặp Lăng Du Nguyệt ở hôn lễ thì luôn nhớ mãi không quên được hình ảnh của cô.
Dường như từ cử chỉ điệu bộ của Nguyệt Nguyệt đã khắc sâu vào tâm trí của anh ngay từ hôm đó.
Vị thư ký nào đó chạy đôn chạy đáo từ hôm qua tới giờ cuối cùng cũng điều tra xong.
Hắn nhanh chóng ôm tập tài liệu đi hoàn thành nhiệm vụ.
"Cốc, cốc!"
"Vào đi!"
Long Mặc Uyên tiếp tục xem xét hợp đồng không hề có bất cứ phản ứng gì cả.
Còn bạn thư ký thì nhanh chóng báo cáo kết quả rồi chuồn mất ngay khi được khai ân.
"Tất cả thông tin của tiểu thư Nguyệt Nguyệt đều ở trong này ạ! Theo như tôi điều tra được thì Nguyệt Nguyệt tiểu thư chính là đại tiểu thư của Lăng gia Lăng Du Nguyệt.
Nhưng lúc nhỏ cô ấy gặp biến cố cuối cùng sau một lần phát sốt thì bị ngốc.
Hơn nữa thể trạng cơ thể rất yếu đại loại là không chịu được kích động nếu không nhẹ thì ngất đi, nặng thì sẽ rơi vào hôn mê sâu.
Vì từ nhỏ ba mẹ đã mất nên cô ấy là Lăng lão gia một tay chăm sóc cho tới hiện tại."
Long Mặc Uyên đón lấy tập hồ sơ từ tay thư ký anh chạm nhẹ lên bức ảnh chụp Lăng trong tập hồ sơ một cách đầy yêu chiều, rồi nhanh chóng cất tập hồ sơ vào ngăn kéo bí mật.
Long Mặc Uyên bỗng dưng nhớ ra lúc tổ chức hôn lễ đám nhà báo chụp rất nhiều ảnh nên phân phó cho thư ký tìm những tấm ảnh chụp chung của anh và cô đẹp nhất rồi in ra và đóng khung.
"Ngoài in hình cưới hôm đó ra, cậu còn phải nhớ chú ý động thái của Lăng gia nếu như có gì không ổn hoặc có chuyện gì liên quan đến Nguyệt Nguyệt cũng phải thông báo cho tôi biết ngay lập tức."
Thời gian vô tình cứ thế thấm thoát trôi qua anh và cô chưa từng gặp lại sau buổi hôn lễ lần đó.
Long Mặc Uyên lão đầu vào công việc như con thiêu thân để cố gắng quên đi hình bóng của cô.
Còn Nguyệt Nguyệt của chúng ta với trí tuệ của một đứa trẻ năm tuổi, cô hồn nhiên ngây thơ như tờ giấy trắng làm sao biết được cái gì gọi là tương tư và tình yêu đâu.
Từ lần cô bị ngất được đưa trở về từ hôn lễ thì ông nội đã ban lệnh cấm túc cô.
Sau bảy bảy bốn chín lần làm khóc nháo ăn vạ cuối cùng ông nội mới chịu đem cô ra ngoài hóng gió.
Lăng Du Nguyệt lắc lắc cánh tay của ông nội nhỏ giọng làm nũng hệt như đứa trẻ con
.
"Ông nội ơi chúng ta đến trung tâm thương mại mại chơi đi.
Hôm bữa Nguyệt Nguyệt nghe mấy người nói ở đó chơi rất vui, chúng ta bây giờ liền đến đó chơi có được không? Ông nội à! Nguyệt Nguyệt muốn tới chỗ đó chơi mà, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời ông nội!"
Lăng lão gia chỉ có thể cười lắc đầu thở dài.
Đứa cháu này của ông tuy ngốc nghếch nhưng ông mong nó có thể mãi mãi hồn nhiên ngây thơ như lúc này.
Nguyệt Nguyệt vui vẻ, lon ta lon ton chạy theo phía sau lưng Lăng lão gia.
Hai người trên đường tới trung tâm thương mại thì nói chuyện vô cùng rôm rả.
Chủ yếu là Nguyệt Nguyệt nói còn Lăng lão gia phụ họa, rất nhanh hai người đã đến được trung tâm thương mại.
Đối với trung tâm thương mại sầm uất tấp nập người ra vào thì mọi thứ xung quanh đều thu hút và kí/ch thích sự tò mò của Nguyệt Nguyệt.
Cô kéo tay ông đi hết chỗ này tới chỗ khác nhìn ngó một cách chăm chú.
Có đôi lúc Nguyệt Nguyệt còn vô tình đụng phải người đi đường, nhưng vì cái khuôn mặt hệt như thiên sứ với đôi mắt long lanh to tròn cộng thêm là cái thái độ thành khẩn nhận lỗi khiến cho người ta không nỡ trách khứ luôn.
Khi Nguyệt Nguyệt đang chơi vô cùng vui vẻ thì bị tiếng điện thoại của ông nội làm cho ngừng lại.
Lăng lão gia ra hiệu để Nguyệt Nguyệt nhỏ tiếng một chút sau đó bắt đầu nghe điện thoại.
Cuộc điện thoại kéo dài mãi cuối cùng mới kết thúc nhưng câu nói của ông nội trực tiếp làm cho Nguyệt Nguyệt phụng phịu.
"Được tôi lập tức tới ngay.
Kêu tổng giám đốc Kiều chuẩn bị mở cuộc họp cố đông sau ba mươi phút nữa!"
Lăng Du Nguyệt cúi đầu yên lặng nhìn mũi bàn chân không nói gì cả.
Lúc Lăng lão gia phát hiện sự khác thường của Nguyệt Nguyệt thì nước mắt của bạn nhỏ nào đó đã lưng tròng chuẩn bị òa khóc rồi.
Lăng lão gia đành phải hạ mình dỗ ngọt đứa cháu gái nhỏ một cách ôn tồn.
"Bảo bối nhỏ à ông thật sự không có cố ý mà.
Ông để quản gia ở lại tiếp tục chơi với bảo bối có được không? Bảo bối muốn gì thì cứ trực tiếp nói với quản gia, ông nội rất nhanh sẽ trở lại đón bảo bối!"
Nguyệt Nguyệt nghe ông nội nói vậy cũng do dự một chút mới gật đầu đồng ý.
Nhưng biểu cảm chú cún nhỏ đang sắp bị bỏ rơi của Lăng Du Nguyệt, triệt để làm cho hình tượng nghiêm nghị của Lăng lão gia sụp đổ, ông bật cười mà xoa đầu cô an ủi, rồi mới cùng trợ lý rời đi.
Nguyệt Nguyệt dẫn theo quản gia một trước một sau tung ta tung tăng chạy khắp trung tâm thương mại.
Quản gia tuổi đã vào trung tuần làm sao có thể đi nhanh được như Lăng Du Nguyệt thế là mới có một lúc hai người đã lạc mất nhau.