Hợp Đồng Hôn Nhân Của Thỏ Con Và Tổng Tài

Chương 2: 2: Gạt Cưới





Nhìn bản hợp đồng hôn nhân đã được kí xác nhận bởi hai bên, Long Mặc Uyên cười thỏa mãn, nhìn sang Lăng Du Nguyệt, hắn khẽ nắm tay cô.
“Nguyệt Nguyệt ngoan, cùng tôi đi làm lễ nào.”
Long Mặc Uyên nói xing ánh mắt cũng không tự chủ mà lộ ra sự sủng nịnh bản thân dành cho cô trước mặt mọi người.
Lăng Du Nguyệt ngơ ngác quay đầu nhìn vào ánh mắt của anh như đang tìm kiếm câu trả lời "Lễ gì vậy, chơi có vui không? Nguyệt Nguyệt cũng muốn đi chơi!"
Long Mặc Uyên nhìn vào đôi mắt xanh của Lăng Du Nguyệt, anh cười và giải thích: "Lễ cưới, em và tôi."
Lăng Du Nguyệt tỏ ra ngạc nhiên trước lời đề nghị của anh.

Lời đề nghị làm cô đứng hình mất mây giây mới chậm chạp suy nghĩ cái gì đó rồi có chút mơ hồ hỏi lại.
"Nhưng Nguyệt Nguyệt cũng đâu có quen biết chú đâu vì sao Nguyệt Nguyệt lại phải cùng chú vào lễ đường? Hơn nữa trên ti vi nói nếu hai người lấy nhau thì sẽ phải ở cùng nhau cả đời nhưng Nguyệt Nguyệt chỉ muốn ở cùng ông nội thôi!"
"Ban nãy em lúc em ăn kẹo đã đồng ý cùng anh chơi trò chơi cô dâu chú rể nên bây giờ chúng ta chỉ đang tham gia một lễ hội hóa trang mà thôi!" Long Mặc Uyên nhìn Lăng Du Nguyệt, cảm thấy có chút lo lắng.
Lăng Du Nguyệt phản ứng chậm chạp nào hiểu được mưu tính của anh, nên rất nhanh đã bị sói xám Long Mặc Uyên lừa vào tròng mà lại tiếp tục ngoan ngoãn chuẩn bị cùng anh bước vào lễ đường.
Long Mặc Uyên dịu dàng nắm tay của Nguyệt Nguyệt cả hai cùng nhau bước vào lễ đường.

Một số vị tai to mặt lớn trong giới thượng lưu cũng nhận ra cô dâu không phải Lăng tiểu thư Lăng Hạ Nhi nhưng bọn họ rất thức thời mà ngậm miệng không có vạch trần sự thật.


Còn Lăng gia sau khi thấy cô dâu liền trực tiếp hóa đá luôn.
Hôn lễ thuận lợi kết thúc một cách suôn sẻ vì không muốn lộ ra sơ hở nữa nên Long Mặc Uyên lấy cơ nói với quan khách là thân thể vợ của mình không khỏe nên muốn đưa cô về nghỉ ngơi.

Nhưng chân trước Long Mặc Uyên vừa bước ra khỏi cửa thì chân sau người của Lăng gia cũng đuổi theo sau dẫn đầu chính là Lăng gia gia.

Long Mặc Uyên thấy hành động của bọn họ mặt trở nên lạnh lùng gấp trăm lần đôi lông mày rậm rạp chau lại.

Tỏ ra sự chán ghét và sự phòng thủ nhìn đám người của Lăng gia.

Nhưng hành động tiếp theo của Nguyệt Nguyệt làm Long Mặc Uyên sững sờ luôn.

Cô vừa thấy đám người của Lăng gia đuổi tới liền dứt khoát buông cánh tay đang nắm chặt của Long Mặc Uyên ra.

Và rồi dùng đôi tay bé nhỏ xách váy cô dâu lon ton chạy tới nhào vào lòng Lăng lão gia thút tha thút thít tố cáo.
" Gia gia ông chú này là người xấu.

Ông chú làm rơi bánh ngọt của Nguyệt Nguyệt đã thế giờ còn lừa con là tới cái chỗ lúc nãy sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon.

Nhưng nãy giờ Nguyệt Nguyệt chưa có gì bỏ vào bụng cả.

Oa hu hu!"
Long Mặc Uyên đang muốn lại kéo Nguyệt Nguyệt ra nhưng đã quá muộn, ai chả biết Lăng gia có thể hùng mạnh như ngày hôm nay chính là do sự tàn nhẫn và quyết đoán của Lăng lão gia cơ chứ.

Hành động này của Nguyệt Nguyệt trong mắt tất cả mọi người bao Long Mặc Uyên và người của Lăng gia không khác gì là kẻ ngốc tự đâm đầu vào chỗ chết cả.
Đời đâu ai nói trước được chữ ngờ Lăng lão gia luôn nổi tiếng tàn nhẫn lạnh lùng lại nhẹ nhàng xoa cho Nguyệt Nguyệt.

Sau đó nhỏ giọng nói với Nguyệt Nguyệt.

"Là ông nội không tốt lại để bảo bối bị đói.

Bảo bối vì sao con lại đi cùng với chàng trai lúc nãy vào lễ đường vậy? Bé ngoan sẽ không bao giờ nói dối đúng không nè?"
Lăng Du Nguyệt ở trong lòng ông nội làm nũng đủ kiểu sau đó mới nhỏ giọng lí nhí kể lại tất cả mọi chuyện.
"Lúc nãy Nguyệt Nguyệt tỉnh dậy không thấy ông nội đâu nên đã lén đi chơi không may đụng phải ông chú này.

Nhưng ông nội ơi lễ đường là cái gì a? Nó có ăn được không? Ăn nó có ngon không?"
Lăng lão gia kéo cháu gái nhỏ ra sau lưng lạnh lùng nhìn Long Mặc Uyên sau đó lại nhìn đám con cháu Lăng gia phía sau rồi nghiêm giọng nói.
"Hôn lễ này là của Lăng Hạ Nhi chứ không phải Nguyệt Nguyệt.

Các người tốt nhất nên cho lão già này một câu giải thích chính đáng.

Nếu không ai cũng đừng hòng được yên ổn."
Long Mặc Uyên chả có ý định giải thích gì cả mà lại lựa chọn cách im lặng vì chính anh cũng cần một lời giải thích.

Nếu như không gặp được Nguyệt Nguyệt thì người hôm nay bị mất mặt chính là Long Mặc Uyên anh.
Đợi mãi không ai chịu lên tiếng, sự im lặng làm cho Lăng lão gia mất kiên nhẫn.

Ông gõ mạnh chiếc gậy làm bằng gỗ quý xuống sàn chỉ đích danh thằng ngay mặt Lăng Duy cũng chính là bố của Lăng Hạ Nhi quát.
"Lăng Duy anh nói cho tôi nghe lý do đi.


Bình thường các người làm gì lão già này không quản được.

Nhưng các người còn dám làm liên lụy tới Nguyệt Nguyệt gan càng ngày càng lớn nhỉ? Ta chưa vô dụng tới mức để Nguyệt Nguyệt để các người tùy ý bắt nạt biết chưa?"
Lăng Duy bị chỉ đích danh cũng chỉ ẩm ẩm ờ ờ không dám nói.

Long Mặc Uyên cuối cùng cũng không nhịn được nữa ra hiệu để cho thư kí tiến lên trước thuật lại tất cả mọi chuyện cho Lăng lão gia nghe từ đầu tới cuối.
"Lăng tiểu thư Lăng Hạ Nhi trước khi cử hành hôn lễ đã bỏ trốn.

Bởi vì trên đường đi chúng tôi vô tình gặp được Nguyệt Nguyệt tiểu thư có dáng dấp gần gần tương tự với Lăng Hạ Nhi tiểu thư.

Thời gian quá cấp bách không còn cách giải quyết nào khác, vì không muốn ảnh hưởng tới danh tiếng của hai gia tộc nên tổng giám đốc đã cùng Nguyệt Nguyệt tiểu thư cử hành hôn lễ thay cho Lăng Hạ Nhi tiểu thư.

Mọi chuyện là như vậy đó thưa Lăng lão gia!"