Hợp Đồng Hôn Nhân (Cô Dâu 14 Tuổi)

Chương 42




- Tại sao lại bỏ trốn ? _ Ba tôi gằn giọng , tôi không vì thế mà sợ hãi lúng túng , bình tĩnh cho ba một lí do mà thường thì người ta coi đó là cãi lại ba mẹ - Con đâu có bỏ trốn , con bị bắt cóc chứ bộ !

- Nói láo ! Mày không bỏ trốn thế sao cái Châu nó lại trở thành cô dâu thay mày ?

- Ừ thì ... lúc đầu con định trốn nhưng về sau đúng thật là bị bắt cóc chứ ! Ba không tin cứ hỏi anh Kỳ , có phải anh vừa cứu em không ? ( quay sang Kỳ )

- Dạ ! Con vừa đưa cô ấy về từ tay bọn bắt cóc ! _ Kỳ gật đầu

- Con không sao chứ ? Có bị thương không ? _ Mẹ tôi quan tâm hỏi . Tôi cười hì hì nhìn mẹ , trên đời này quả thật chỉ có mẹ quan tâm tôi nhất .

- Đám cưới này chưa tổ chức xong , khi nào phải tổ chức lại . Bây giờ hai đứa về nghỉ đi , mệt cả ngày rồi !

- Dạ ! Con đi đây ! _ Tôi nói rồi kéo Kỳ chuồn nhanh . Tôi sợ ở lại thêm chút nữa sẽ bị ung thư tai mà chết mất

Về đến nhà , tôi chưa kịp đặt chân xuống xe đã bị Kỳ bế thốc lên rồi mang đi , tôi dẫy dụa , đoán " quả này chết chắc " . Kỳ ném tôi lên giường rồi đè lên , tôi liều mạng dẫy dụa , khóc thét :

- Anh muốn làm gì ? Đừng làm bậy đó !

- Em nghĩ tôi muốn làm gì ? ' Ăn cơm trước kẻng ' như thế không phải tốt hơn sao ? Gạo nấu thành cơm sẽ không sợ em bỏ trốn nữa ! _ Kỳ hơi kích động , nói

- Anh điên rồi ! Nếu anh làm bậy em sẽ hận anh cả đời !

- Em ... ! _ Kỳ tức nghẹn nhìn tôi , tôi mở to đôi mắt ngập nước và xanh mét do sợ hãi nhìn hắn .

Mặt hắn càng tới gần , tôi nhắm tịt mắt , nín thở chờ đợi sự trừng phạt của Kỳ . Một luồng điện nóng hổi và một đôi môi mềm mại đặt lên môi tôi nhưng lần này đâu còn dịu dàng như lúc trước , Kỳ như đang trút giận vào môi tôi , hắn hung hăng vừa hôn vừa cắn , dày xéo môi tôi làm tôi cảm thấy đau , kêu lên không ít lần . Chờ đến khi tôi như sắp tắt thở do thiếu oxi và xụi lơ trong ngực hắn thì hắn mới bỏ qua cho tôi , không cam lòng mà bỏ tôi ra . Tôi lấy lại tinh thần , xoa xoa cái môi đã sưng lên do bị hắn hôn , nhìn Kỳ đầy oán hận . Tối nay lại là một buổi tối chán ngắt , như mọi khi tôi muốn trở về phòng ngủ sớm nhưng lại bị Kỳ lấy mấy cái lí do củ chuối ép ở lại . Tuy vậy nhưng nằm trong lòng Kỳ cực kì dễ chịu , ấm áp , tôi ngủ rất ngon . Hôm nay tôi bắt đầu đi học trở lại , biết được tin Tuấn cũng đã đi học , tôi lon ton chạy tới lớp hắn . Lúc tôi tới , gọi hắn mấy câu hắn mới quay ra , tôi vui vẻ rủ hắn đi chơi . Thế nhưng lần này không hiểu sao hắn từ chối tôi , nói là vẫn còn mệt , không muốn đi chơi khiến tôi có chút hụt hẫng , tôi làm gì sai chứ ? Lúc vào lớp , cứ tưởng sẽ không phải học cùng Kỳ nữa nhưng lại thấy cái bản mặt mà tôi không muốn thấy nhất , tôi hậm hực đi vào chỗ , ngó lơ hắn luôn :

- Sao ? Lại giận gì à ? Không phải sáng nay em nằm trong lòng anh ngủ như heo chết hay sao ? _ Kỳ cười cợt trêu đùa tôi , tôi không thèm so đo với hắn , không để ý cũng chẳng nói gì . Tiết học trôi qua thật êm ả nhưng cũng thật tẻ nhạt , chán ngắt . Kết thúc ngày hôm nay , tôi bỗng ngớ người khi nhận ra thái độ kì lạ của Tuấn : rất hờ hững và có phần lạnh nhạt , như trước khi chúng tôi thông báo yêu nhau vậy . Trôi qua mấy ngày , tôi lại càng thấy thái độ của Tuấn lạnh nhạt , còn thường xuyên trốn tránh tôi . Giác quan thứ 6 của phụ nữ khá nhạy bén khiến tôi nghi ngờ tình cảm mà Tuấn dành cho tôi đã phai nhạt rồi * chắc thế ! chứ có người con trai nào chịu nổi khi bạn gái nói yêu mình trong khi vẫn sống chung với một người con trai khác , số lần thân mật ( ý mình là nói hôn hít , nắm tay đó ! ko có ý gì khác đâu nha ! ) còn vượt qua cả tình cảm giữa cậu ta và cô nữa * Cũng đúng thôi , yêu một người mà trong khi có quá nhiều rào cản , lại còn suốt ngày cận kề với nguy hiểm , có khi còn suýt phải đối mặt với Tử thần thì ai mà chịu nổi chứ . Vì thế trong mấy ngày , tôi thường xuyên ngồi trong phòng tự kỉ , suy nghĩ về việc có nên chia tay Tuấn hay không , tôi biết họ sẽ không chịu buông tha cho tôi đến khi nào tôi phải ngoan ngoãn gả sang bên đó . Vì thế nên tôi rất khó đưa ra quyết định , tôi thích Tuấn là thật và tôi cũng thật sự không muốn chia tay trong hoàn cảnh như thế này nhưng nếu không chia tay sẽ làm liên lụy với Tuấn , với lại cũng thấy thái độ của cậu ta rồi đó . Nhưng nếu chia tay tôi biết mình sẽ bị tổn thương đến nhường nào và tôi cũng sợ bị tổn thương lắm chứ . Tuy nhiên tôi cũng không thể quá ích kỷ , chỉ vì lo nghĩ cho mình mà làm hại đến người vô tội , như thế quá không công bằng với tuấn . Vì thế hôm nay , một ngày đẹp trời , tôi đưa ra lựa chọn cuối cùng . Tôi hẹn Tuấn đi chơi để nói rõ về vấn đề giữa hai người

( Xong chap 42 )