Xe chạy được khá lâu, Linh Đan lúc này mới chợt nhớ ra một chuyện, nháy mắt hỏi anh:
-Em tưởng anh đang hẹn với bạn chứ?
-Em còn hỏi? Nếu không phải lo lắng cho đứa ngốc này thì anh có cần vất vả chạy về không? Vừa mới ngồi một lát đã đòi đi, hại bọn nó đều nghĩ anh sợ vợ.
Linh Đan nghe tới hai chữ "sợ vợ" liền cười không ngừng. Mạnh Quân cau mày, lạnh nhạt hỏi:
-Em hình như rất vui thì phải? Tin anh ném em lại rồi đi chơi tiếp không? Để xem lúc đó ai sợ ai?
Linh Đan càng cười vui vẻ hơn, giang hai tay ôm chặt lấy hông Mạnh Quân:
-Không sợ. Em biết anh sẽ không nỡ đâu.
Mạnh Quân quả thật không làm như vậy. Linh Đan ngồi trên xe hát nghêu ngao một hồi vẫn chưa bị tống cổ, bỗng nhận thấy Mạnh Quân dừng xe trước cửa hàng bít tết hai người thường ăn sau đó xuống xe dắt cô vào trong. Cô vội hỏi:
-Ủa, mình đến đây chi vậy anh?
-Dĩ nhiên để ăn rồi. Chẳng lẽ đến đi dạo?
Linh Đan lặng lẽ xoa cái bụng căng tròn của mình, buồn rầu nói:
-Nhưng mà em ăn no lắm rồi. Không nhét được thêm thứ gì đâu.-Dù cho có là món khoái khẩu cũng không thể nào nuốt nổi nữa.
-Em thì no chứ anh đang đói meo đây. Lúc nãy chỉ mới uống ly nước, có ăn được gì đâu.
Mạnh Quân kéo cô ngồi vào ghế. Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang thực đơn. Sau khi xem lướt qua, Mạnh Quân thản nhiên gọi vài món, toàn những món Linh Đan thích nhất. Thấy cô cắn môi căm tức nhìn mình, anh liền tốt bụng gọi cho cô ly nước cam.
-Anh... Anh đang cố ý chỉnh em phải không?-cô tức giận quay mặt sang chỗ khác không thèm nhìn tên đáng ghét này nữa.
Mạnh Quân xoa đầu cô, phì cười:
-Nào có. Anh chỉ đang gọi đồ ăn thôi.
-Rõ ràng anh đang chỉnh em mà. Biết em không thể ăn nổi nữa còn gọi hết mấy thứ em thích nhất. Anh dám trêu em.-cô vốn dĩ không thích ăn gà rán. Cô muốn ăn bít tết! Cô muốn ăn bít tết a!
-Được được. Đúng vậy. Anh thừa nhận anh đang trả đũa em đó. Ai bảo em đi ăn với Vương Đạt làm gì?
Linh Đan giống như nghĩ tới điều gì đó, hắng giọng:
-Anh Quân, anh ghen sao?
Mạnh Quân hơi ngừng lại một chút, sau đó làm ra vẻ thoải mái đáp:
-Không. Anh chỉ tức vì đang họp mặt bạn thì bị gọi đi thôi.
-Anh nếu thừa nhận mình ghen thì sẽ chết sao?
-Không. Nhưng vấn đề là... Cớ gì em phải bắt anh nói rằng mình ghen. Lẽ nào... em thích anh rồi hả? Phải không?-Mạnh Quân đột ngột ghé sát vào mặt Linh Đan.
Linh Đan không lường trước được sẽ bị anh bẻ ngược trở lại, nhất thời bối rối không biết nói gì. Còn anh cứ trưng ra vẻ mặt đắc ý chờ cô trả lời. Trong lúc Linh Đan đang quẫn bách thì nhân viên phục vụ kịp thời mang thức ăn ra, vô tình giải vây cho cô.
-Đợi anh ăn xong rồi xử em sau.-anh chỉ bỏ lại câu đó rồi cắm cúi ăn, lờ đi ánh mắt ủy khuất của người nào đó.
********************
Sau khi ăn xong thì hai người về nhà. Linh Đan liền leo lên ghế sofa nằm xem phim. Cô rất mê bộ phim này, bữa nào cũng phải xem, ngày lễ cũng không ngoại lệ, nếu không sẽ ăn không ngon ngủ không yên. Mạnh Quân thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu thở dài, vào phòng tắm rửa thay quần áo.
Đang lúc kịch tính thì cô bỗng nghe anh gọi:
-Linh Đan, em lấy chai dầu gội mới giúp anh.
Cô ngoan ngoãn "dạ" một tiếng, vội vội vàng vàng chạy vào trong phòng, vẫn không ngừng ngoái đầu lại nhìn ti vi, suýt tí nữa đụng đầu vào tường.
-Thấy chưa? Anh để ở trong tủ ngăn thứ hai đó.-Mạnh Quân lo cô không tìm được, lên tiếng nhắc nhở.
-Đây rồi. Em mang vào ngay.-cô hét lớn, nhanh chóng chạy ra.
Mạnh Quân mở hé cửa, chỉ để lộ khuôn mặt ra ngoài chờ cô mang chai dầu gội tới. Linh Đan chân vẫn không ngừng bước, nhưng mắt cứ dán vào ti vi. Kết quả lúc đến gần phòng tắm cô vấp phải thảm lót chân, cả người đổ ập về phía trước, tông thẳng vô cánh cửa. Lực quá mạnh làm cửa bật vào trong, đập trúng vai và mặt anh. Mạnh Quân đầu váng mắt hoa theo quán tính lùi lại vài bước, tiếp đó bị một "tảng thịt lớn" va vào người.
Đầu óc của cô chậm chạp chưa nắm được tình hình, chỉ cảm giác một cơn đau nhói ở đầu, khi mở mắt ra đã thấy mặt mình đang "gối" trên bụng anh. Linh Đan hoảng hốt hét lên một tiếng, lập tức tránh ra xa như tránh ruồi bọ, dùng hai tay che mắt lại.
-Anh... anh... anh không biết xấu hổ! Sao lại không mặc quần áo hả?
Mạnh Quân hết sức bất mãn trừng cô, loay hoay tìm khăn lớn:
-Em có thấy ai đi tắm mặc quần áo không hả? La hét cái gì? Anh mới là người thiệt thòi đây. Tự dưng khi không xông vào, em muốn xem gì trong này?
-Không cần biết. Anh mau mặc đồ vào đi. Hỏng hết mắt em rồi nè.
Mạnh Quân cũng vô cùng ngượng ngùng, khuôn mặt đã đỏ ửng cả lên, bất quá anh vẫn cố gắng giữ cho giọng nói của mình nghe thật bình bĩnh:
-Xem cũng đã xem rồi, sờ cũng đã sờ rồi còn chê ỏng chê ẹo. Anh chưa bắt em chịu trách nhiệm đâu đấy.
Mạnh Quân lẩm bẩm trong miệng đều bị Linh Đan nghe thấy được. Cô nhất thời tức giận, buông tay đang che mắt ra, để lộ khuôn mặt đỏ bừng của mình:
-Anh làm như em thèm muốn lắm vậy? Sao từ nãy đến giờ cứ đứng đó mà không mặc quần áo vào đi. Anh âm mưu cố tình dụ dỗ em thì có. Bắt em chịu trách nhiệm hả? Không dễ đâu.
Ánh mắt cô vô tình đảo qua cơ thể của anh, nhìn thấy sáu múi rõ ràng săn chắc, bất giác nuốt nước miếng. Mạnh Quân có chút không được tự nhiên giữ chặt khăn tắm quấn xung quanh eo mình, ấp úng:
-Em.. Còn nói em không thèm muốn cơ thể của anh... Thế sao nãy giờ không ra ngoài đi mà cứ đứng trong này lưu luyến mãi vậy...
-Em...
Linh Đan á khẩu. Đúng vậy! Cô đứng ở đây làm gì? Đáng lẽ trường hợp này phải nhanh chóng xin lỗi rồi chuồn ra ngoài chứ?
Cô mang khuôn mặt đỏ như gấc ra khỏi phòng tắm, ảo não giúp anh đóng cửa lại. Nghĩ tới vừa rồi mặt dày nhìn cơ thể người ta không chớp mắt, Linh Đan bực bội lấy gối che mặt. Mình quả nhiên là sắc nữ a! Sắc nữ! Sắc nữ...
Linh Đan cứ thế giày vò gối ôm trong tay, đợi đến khi Mạnh Quân ra ngoài thì cô đã nằm trên ghế thiu thiu ngủ mất. Phim cũng đã hết, trên màn hình đang chiếu quảng cáo xe hơi gì đó. Anh sợ làm ồn đến cô, nhẹ tay nhẹ chân đi đến tắt ti vi rồi vào phòng lấy mền đắp cho cô. Không biết đang mơ thấy gì mà Linh Đan bỗng nhiên tủm tỉm cười, lòng anh khẽ động, định thơm một cái lên má cô. Nào ngờ vừa mới cúi xuống, di động trong phòng lại réo ầm ĩ. Mạnh Quân hơi khựng lại, sau đó nhanh chóng vào phòng nghe máy.
-Sao đây Mạnh Quân? Về nhà ngủ với vợ luôn rồi à?-giọng nói sang sảng của thằng bạn từ đầu bên kia truyền tới.
Mạnh Quân không thèm để ý tới những lời dư thừa của anh ta, trực tiếp vô vấn đề chính:
-Chuyện đó bàn thế nào rồi?
-Có mỗi hai người bọn tao thì bàn thế nào đây? Quan trọng là mày đó. Để tao gửi lại bản kế hoạch, mày xem có chỗ nào không ổn không?
-OK.-Mạnh Quân mở máy tính, mở hộp thư kiểm tra.
-Về vấn đề đặt "trụ sở" ở đâu ấy, tao với thằng Hà có ý kiến khác nhau. Mày nghe xem cái nào thiết thực hơn này... Còn nữa, mày tính chuyện nghỉ việc sao rồi?
Mạnh Quân vừa nhìn bản kế hoạch vừa nói:
-Ngày mai nộp đơn từ chức, theo quy định thì trong vòng hai tháng mới được xét cho nghỉ việc.
-Không luyến tiếc gì sao? Biết bao nhiêu người muốn vào công ty đó còn không được. Mày thì đòi xin ra. Lỡ như lần này tụi mình thất bại...
Anh mất kiên nhẫn cắt ngang:
-Không thử sao biết. Mày cứ vậy. Chưa gì đã lo này lo nọ. Tao mất việc còn chưa lo nữa là. Bao nhiêu năm tính vẫn thế. Đợi bao lâu mới có cơ hội này, chẳng lẽ mày muốn lùi bước?
-Thì không... Nhưng... Ê, bữa nào gặp bàn tiếp nha. Bạn gái tao gọi rồi.
-......-Anh còn chưa kịp nói gì thì đối phương đã biến mất.
....................
Linh Đan ngủ tới chiều mới bò dậy. Cô dụi mắt, thấy anh đang đứng ở một bên nghe điện thoại.
-Linh Đan, mẹ anh kêu lát nữa qua bên đó ăn tối.
-Dạ được.
Mạnh Quân nói xong liền vào phòng, loay hoay dọn dẹp cái gì đó. Linh Đan nằm trên ghế ngơ ngác hồi lâu mới vào phòng tắm rửa mặt. Không hiểu sao đột nhiên nhớ tới vụ "tai nạn" lúc trưa, hai má cô lại nóng lên, vội vàng hất nước hạ nhiệt.
Điện thoại bàn ở phòng khách đổ chuông liên hồi, Linh Đan lau mặt sạch sẽ liền nhào ra nghe. Chắc hẳn là ba mẹ cô gọi đến. Quả nhiên không sai.
Mấy ngày trước ba mẹ cô đã xách ba lô tham gia tour du lịch châu Âu trong vòng 7 ngày 6 đêm, phải mấy bữa nữa mới về. Mẹ trước kia say xe rất dữ, ít dám đi chơi xa, thế nên đối với chuyến đi lần này mẹ vô cùng mong đợi. Cũng may mẹ đi máy bay không có vấn đề gì.
Mẹ cô chỉ nói đơn giản tình hình của mình, dặn dò cô vài câu rồi tạm biệt, từ đầu đến cuối Linh Đan vẫn chưa được nghe giọng của ba. Mẹ bảo ba đang đi xếp hàng mua thức ăn, mẹ ở không buồn chán nên mới gọi cho cô, ông mua xong trở lại thì bà cũng tắt.
Linh Đan bất mãn trừng mắt nhìn điện thoại gần nửa ngày, bất lực ngã trên ghế. Đây là lần đầu tiên cô đón Giáng Sinh không có ba mẹ bên cạnh đó.
Lúc hai người qua nhà ba mẹ Mạnh Quân, ông nội và ba của anh đang ngồi đánh cờ, còn mẹ anh đang ngồi xem ti vi. Ông nội nhìn thấy cô thì rất vui, kéo tay cô liên tục hỏi han này nọ. Thoạt nhìn ông khỏe mạnh và có sinh khí hơn dạo trước rất nhiều.
Chó cưng Lucky yên vị trên đùi của Linh Đan, để cho cô tùy tiện vuốt ve bộ lông mềm mại của mình, hai mắt lim dim có vẻ dễ chịu. Linh Đan bật cười, so với lần trước "cô nàng" này hình như nặng lên không ít.
-Em con đâu rồi mẹ?-Mạnh Quân bỗng hỏi.
-Thằng Huy hả? Nó đi với bạn rồi. Bận rộn hoạt động nghiên cứu gì đó. Thiệt tình! Ngày lễ mà chẳng chịu ở yên.-Bà Huỳnh lắc đầu than thở, Mạnh Quân cũng lộ vẻ tiếc nuối.
Mới ngồi chơi một lát cư nhiên lại có thêm một vị khách đến thăm, Diễm Phương, em họ của Mạnh Quân. Đã lâu rồi Linh Đan chưa gặp mặt cô ấy, sắp quên mất có nhân vật này tồn tại.
-Con chào dì, chào dượng, chào ông. Con có đem quà sang cho mọi người đây.-Diễm Phương ôm một đống túi bước vào, Mạnh Quân phải đi theo trợ giúp.-Ủa, chị dâu, chị cũng ở đây à? Thật hay quá! Em cũng mua quà cho chị nè.
Diễm Phương ném hết đồ xuống ghế, khẽ xoa đầu Lucky, rồi bắt đầu chia:
-Nhân sâm, chè xanh, thuốc bổ này đều của ông hết. Ông cứ từ từ dùng nha. Hết thì bảo con, con sẽ mua thêm cho.
Ông nội cười cười nhận lấy, hơi quở trách:
-Con bé này, mua nhiều thế làm gì? Ông nhận cũng ngại.
-Đã bảo ông đừng ngại mà. Con xem ông giống như ông nội của con, chăm lo sức khỏe của ông là chuyện con nên làm.
Diễm Phương kì thực không phải cháu ruột của ông nội. Cô ấy là em họ bên ngoại của Mạnh Quân, mẹ cô ấy chính là em gái của mẹ anh. Thế nhưng lúc nhỏ, vì nhà khá gần, Diễm Phương thích sang bên đây chơi với Mạnh Quân, nên cũng rất thân với ông nội. Đến khi 7 tuổi theo gia đình chuyển đi nơi khác thì Diễm Phương mới không gặp mặt ông thường xuyên nữa, nhưng lâu lâu vẫn hay gọi điện hỏi thăm.
Cô gái này quả thật rất tốt. Xinh đẹp, năng động, nhiệt tình (có khi nhiệt tình quá mức), lại khéo nói chuyện, chọc cho mọi người đều vui vẻ.
-Chị dâu!
Linh Đan run rẩy cong khoé miệng, vẫn chưa thể quen với việc bị một người lớn hơn mình hai tuổi gọi bằng "chị dâu". Nghe cứ thấy ngượng ngượng thế nào ấy.
-Em mua cho chị hộp trang điểm này. Chị thích không?
Diễm Phương nhanh nhảu lôi cái hộp từ trong túi giấy ra, đặt lên đùi cô. Chất gỗ sáng bóng, thoang thoảng thứ mùi hương dễ chịu. Cô chầm chậm mở ra xem thử, bên trong nhiều ngăn nhỏ, 3 tầng kích thước hài hòa, các thứ phấn son dùng để trang điểm đều đủ cả.
-Chị thích không?
-Thích. Nhưng...
-Vậy thì cứ nhận đi. Đừng lo lắng giá cả. Dù sao cũng là hàng sale, rẻ lắm.
Linh Đan nghe được là hàng giảm giá liền thở phào, cô thật sự thích món quà này. Trả lại cũng tiếc...
-Vậy cảm ơn em nhiều nhé.
Diễm Phương thật ra là một người "cuồng" mua sắm. Đi trên đường thấy thứ gì hay ho nhất định phải ghé vào nhìn một lát, hàng khuyến mãi, hàng giảm giá thì càng không thể bỏ qua được. Vì vậy mỗi khi đi dạo phố về trên tay cô luôn luôn xách đủ loại túi. Cũng may ba mẹ của Diễm Phương thuộc dạng có của ăn của để (nếu không muốn nói là giàu), không đến nỗi bị cô con gái cưng này làm cho phá sản.
Trời dần tối. Bà Huỳnh muốn vào trong bếp nấu ăn, Linh Đan tự giác đi theo. Mà đại tiểu thư mười đầu ngón tay chưa từng dính nước Diễm Phương cũng ồn ào muốn giúp đỡ, kết quả càng giúp càng loạn, cuối cùng bị đuổi lên.
-Con mời mọi người xuống đây ăn cơm. Để mẹ làm tiếp.-sau khi gần sắp xếp xong bàn ăn, bà Huỳnh quay sang bảo Linh Đan.
Linh Đan vào phòng khách, ba chồng và ông nội vẫn đang nhập tâm đánh cờ, không thấy Mạnh Quân, mà Diễm Phương cũng chẳng biết ở đâu. Cô chỉ đành mời hai người xuống ăn cơm rồi lên phòng cũ của Mạnh Quân trên lầu tìm anh.
Trong phòng có tiếng nói, anh hẳn đang ở bên trong. Cửa không đóng kín, chừa ra khe hở khá lớn. Cô híp mắt nhìn qua khe, thấy Diễm Phương cầm thứ gì đó, thần thần bí bí nhét vào tay Mạnh Quân. Cô hơi nheo mắt lại, cố gắng nhìn kĩ hơn, phát hiện kia là một cái hộp nhỏ nhắn màu đỏ, thường dùng để đặt nhẫn hoặc mấy món trang sức. Cô nhớ lúc mua nhẫn cưới cũng được đựng trong một cái hộp tựa như vậy.
Mạnh Quân mở ra xem, vẻ mặt hài lòng gật đầu. Với góc độ của Linh Đan không thể thấy được thứ bên trong, chỉ nghe anh nói:
-Anh sẽ chuyển tiền cho em sau.
Linh Đan lặng lẽ xuống lầu. Suốt bữa ăn ánh mắt cô vẫn không tự chủ được dừng trên người anh. Mạnh Quân thấy sự khác thường của cô, cũng chẳng hiểu vì sao, hỏi:
-Sao thế?
Cô lắc đầu, tiếp tục ăn. Bà Huỳnh cười cười, chỉ vào món cà ri:
-Ăn thử đi. Cái này Linh Đan tự làm đó, mẹ chỉ đứng kế bên dạy thôi. Lần đầu nấu được như vậy là tốt lắm rồi.
-Thật à?-Mạnh Quân múc một muỗng lớn, dịu dàng nhìn cô-Vậy con hẳn phải ăn nhiều một chút. Đúng không?
Anh thong thả nếm thử, sau đó nhìn vẻ mặt chờ mong của Linh Đan, giọng nói tràn ngập sự ôn nhu:
-Ngon lắm.
Linh Đan nhẹ nhàng thở ra, mặt tựa hồ có chút đỏ.
Những người còn lại thấy cảnh này cũng lặng lẽ mỉm cười.