Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Chương 213: quyễn 4 : Cứng rồi




Bầu không khí ấm áp tốt đẹp này chỉ kéo dài hơn nửa giờ, Nam Cung Nghiêu thỉnh thoảng hôn lên mái tóc của Uất Noãn Tâm, vuốt ve cánh tay của cô, làm cho cô thực sự cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất.

Anh mang đến cho cô sự ấm áp, mÀ không ai có thể thay thế được, không khỏi thở dài: “Hy vọng cứ như vậy hoài, không xa nhau….”

Nam Cung Nghiêu chơi đùa với những ngón tay cô. “Vậy thì không xa nhau…..”

“Nhưng còn Vũ Nhi….. anh chắc chắn cô ấy ở một mình vẫn ổn chứ? Cô ấy ỷ lại vào anh như vậy mà.”

Khó khăn lắm tâm trạng mới được thả lòng, lại trở nên nặng nề, Nam Cung Nghiêu thở dài. “Hôm nay không nhắc đến cô ấy được không?”

“Xin lỗi…..”

“Bây giờ, với anh mà nói, vẫn còn một chuyện quan trọng cần làm.”

“Chuyện gì?” Cô vừa hỏi xong, môi đã bị hôn thật mạnh. Nam Cung Nghiêu xoay người, đè nhẹ lên người cô, mỉm cười. “Hôn em!” Lại một lần nữa, phủ lên đôi môi anh đào của cô.

Trong giây phút bốn cánh môi dán chặt vào nhau, cuối cùng Nam Cung Nghiêu cũng biết được tình cảm của mình với người con gái nằm dưới cơ thể có bao nhiêu mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi không quan tâm bất cứ điều gì, ngay cả Nam Cung Vũ Nhi cũng bị quăng ra đằng sau. Vì cô, cam lòng trở thành kẻ thù của cả thế giới.

Nụ hôn này, dồn hết tất cả tình cảm của anh, tràn ngập tính chiếm hữu bá đạo và sự thương xót sâu đậm, cứ quấn lấy lưỡi cô muốn ngừng mà không ngừng được, gặm nhắm, liếm láp. Đầu lưỡi nóng bỏng ướt át khuấy trộn dịch ngọt của cô, cứ vậy quấn lấy nhau.

Uất Noãn Tâm từ từ nhắm hai mắt lại, cả con người lẫn trái tim cảm nhận nụ hôn này, ôm lấy cô anh thật chặt, đáp lại một cách mạnh mẽ.

Sức nóng liên tục bùng cháy, tăng độ, ngón tay của Nam Cung Nghiêu xen vào làn tóc cô, khó có thể kiềm chế, nhiệt tình say mê.

Bàn tay to chạy vào trong áo cô, vuốt ve nơi tròn trịa của cô, sau đó cởi bỏ áo nhỏ của cô, ném qua một bên. Chạm vào nơi nhô lên màu hồng phấn mà không bị gì cản lại, xoa nắn vòng tròn, nhéo nhẹ, làm cho cô cong người lên, khó có thể kiềm nén được tiếng rên rỉ.

Tay không biết làm sao, đành dựa vào bản năng, vuốt ve phần bụng bằng phẳng của anh. Anh hẳn rất kiên trì vận động rất lâu, mỗi một khối cơ đều rất rắn chắc, giống như được điêu khắc, đầy sức căng. Cô có thể cảm giác được, máu ở bên trong cách một lớp da thịt đang sục sôi ham muốn.

Cô chủ động vuốt ve là một kích thích rất lớn với Nam Cung Nghiêu, anh cởi áo ngủ của cô ra, thân hình trắng nõn không tỳ vết hiện ra trước mắt anh, con ngươi xanh thẳm như nước biển bị nhuộm thành một màu đỏ thẫm.

Anh kéo tay cô, đến chỗ phân thân của mình. Cô giãy nhẹ, anh vẫn nắm chặt lại. Thì thào nhỏ: “Em có cảm nhận được không? Nó cứng rồi.”

Cô căng thẳng đến thở dốc, mặt mày nóng ran, không biết phải làm sao.

“Nó cần em….”

“Nhưng….. em…. em không biết….” Cô run rẩy, như một con nai ngơ ngác vô tội, không biết chuyện gì.

“Anh dạy em.” Nam Cung Nghiêu nở nụ cười xấu xa có chút gian ác, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, tận tình chỉ dạy cô phải vuốt ve mình như thế nào.

Dưới sự vuốt ve của cô, phần dưới càng ngày càng lớn, sưng tấy đến đáng sợ. Anh thở mạnh ra, cô đúng là yêu tinh mà, đây không phải muốn mạng anh sao!

Uất Noãn Tâm nắm bắt phương pháp rất nhanh, ngượng ngùng tự mình di chuyển. Tay của Nam Cung Nghiêu trượt thẳng đến bộ phận kín đáo nhất của cô, ngón tay cong lên đâm vào, va chạm, nhẹ nhàng vuốt ve, không có bất kỳ đè nén nào, làm bùng cháy ham muốn của cô, vùng bụng trống rỗng.

“Em…. em sợ….”

“Đừng sợ! Anh sẽ thật yêu thương em….” Anh cúi người đến bên tai cô, dịu dàng thì thào, giọng nói bởi vì ham muốn mà trở nên rất có từ tính. “Lần đầu tiên sẽ đau, anh sẽ rất nhẹ nhàng….”

Lần đầu tiên!

Ba chữ này giống như sét đánh thẳng vào giữa đầu Uất Noãn Tâm!

Nghĩ đến cái đêm đáng sợ kia, nghĩ đến sự dơ bẩn của mình, cô giãy dụa dữ dội. “Không muốn…. em không muốn…..”

Nam Cung Nghiêu cho rằng cô đang sợ, nhẹ nhàng dùng tay trái giữ chặt lấy cổ tay mảnh mai của cô, tay phải kéo quần nhỏ của cô xuống. “Đừng sợ….. anh sẽ không làm em đau…..”

Anh hôn lên môi cô, cô né qua một bên, dùng hết sức vùng khỏi, nhưng anh vẫn điên cuồng liếm láp, cố ý cạy môi cô, cố ý muốn khơi dậy phản ứng của cô một lần nữa.

“Ua ua…. không…. ua….. không muốn….. buông em ra…..” Sợ hãi, đau khổ, chua xót quấn lấy trái tim của Uất Noãn Tâm, cô gào khóc. “Không muốn…. dừng lại đi! Xin anh đó!”

Nam Cung Nghiêu lúc này mới ý thức được cô đang kịch liệt từ chối mình, có chút không rõ nên dừng động tác lại. “Sao vậy?”

Uất Noãn Tâm nức nở. “Không muốn…. em không muốn…..”

Anh không biết tại sao, có chút thất vọng, nhưng cô không muốn, anh tuyệt đối không ép buộc cô. Buông lỏng sự kiềm chế với cô, lật người qua một bên, hôn lên trán cô, nhẹ giọng dụ dỗ an ủi: “Được rồi, đừng khóc nữa. Chỉ cần em không muốn, anh sẽ không ép em….. đừng khóc nữa, được không?”

“Xin lỗi…. xin lỗi…..” Uất Noãn Tâm vô cùng áy náy, cô cảm thấy mình rất dơ bẩn, không xứng với anh.

“Ngốc à, em rất ngoan, không có làm gì có lỗi với anh hết, là bản thân anh quá gấp thôi….. không nên ép em! Anh sẽ đợi em chuẩn bị thật tốt! Ngủ đi!”

“…………. Vâng!”

Nhưng mà, cả hai người không ai ngủ được, ai cũng có tâm sự.

Trong lòng Nam Cung Nghiêu hiểu rõ, cô mấy lần ngay lúc quan trọng nhất tỏ ra chống cự mãnh liệt, tuyệt đối không phải vì không muốn cho anh, mà là có khúc mắc gì đó, có lẽ là do ám ảnh.

Nhưng cô không nói, anh cũng không muốn ép cô. Chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, cho cô thêm thời gian. Anh tin, chỉ cần cô yêu anh, anh cho cô đủ cảm giác an toàn, cô nhất định sẽ mở lòng với anh, chấp nhận anh.

Uất Noãn Tâm nhìn lên trần nhà rất lâu, không cách nào không chế chính mình không nghĩ đến cái quá khứ đáng sợ cô vì tiền mà bán rẻ mình. Nó giống một cơn ác mộng, giờ phút nào cũng lẩn quẩn trong đầu cô. Nhắc nở cô, bản thân dơ bẩn biết bao.

Cô ngay cả dũng cảm để nói thật với anh mình đã không còn lần đầu tiên cũng không có, huống chi chuyện cô đã từng bán rẻ bản thân, quá nhục nhã.

Nếu như anh biết tất cả, vẫn còn đối xữ tốt với cô không?