Ban đêm của Hồng Kông so với Bắc Kinh thì dài dằng dặc. Lúc Khương Khả Vọng ra khỏi sân bay, ngửa mặt nhìn bầu trời đầy ánh sao, chẳng hiểu vì sao lại có chút lạc lõng. Lái xe lấy vali của cô từ trên xe đẩy đặt xuống, bỏ vào sau cốp xe, thấy cô còn đứng đó, nhắc nhở: “Phu nhân.”
Cô đi đến, xoay người ngồi vào trong xe.
Đêm nay cô ngủ sớm, một mình nằm trên giường chậm chạp mãi không chìm vào giấc ngủ nổi.
Đó là cảm giác mất mát quen thuộc, xen lẫn với lo nghĩ nữa, trước kia mỗi khi Bùi Úc không ở bên mình, nó sẽ im lặng từ một góc khuất nào đó mà ngoằn ngoèo đi lên, xâm nhập vào cô, vô khổng bất nhập*. Đã tự lâu rồi Khương Khả Vọng chưa có thứ cảm giác này, cô cứ cho rằng mình đã bỏ được nó rồi.
*Vô khổng bất nhâp: chỗ nào cũng có, ở mọi nơi.
Cô lăn qua lăn lại một hồi, rồi xuống giường.
Chiếc vali hành lí bị cô lấy từ trong tủ, mở ra, cô sờ đến vật ghép nọ, bên trong cất một món đồ chơi thô sáp nhỏ, kéo khóa ra, cô lấy chiếc nhẫn kia ra nhìn.
Ngày kết hôn đó Bùi Úc đưa nhẫn cho cô, cô đeo cho anh nhìn một chút rồi lại tiện tay cất lại, lúc ở khách sạn thu dọn túi xách, nhớ đến chiếc nhẫn này liền giấu vào trong vali.
Khương Khả Vọng ngón tay trái của mình ra, tay cô thon thả, khớp xương xinh xắn, dưới ánh đèn làn da hơi trong suốt. Cô luồn chiếc nhẫn vào ngón áp út kia, để chiếc nhẫn trượt xuống ngón tay mình, lật trước sau nhìn nhìn.
Vào thời khắc này, những lo nghĩ trong lòng thoáng chốc lắng lại, cô nắm tay lại đặt lên nơi lồng ngực, tắt đèn đi, nằm xuống ngủ.
Giấc ngủ rất yên ổn, không có mơ kịch bản gì cả, thẳng đến khi cô đột nhiên bừng tỉnh dậy mới phát hiện ra mình đã sớm bất tri bất giác ngủ thiếp đi rồi.
Khương Khả Vọng ngồi dậy từ trên giường, vểnh tai nghe thấy dưới lầu có tiếng cãi vã kịch liệt, cô bị tiếng động này đánh thức dậy.
“Có chuyện gì thế?” Khương Khả Vọng khoác áo lên, đi xuống cầu thang.
“Bùi phu nhân!” Trong nhà có mấy người hầu đang vây trong phòng khách, người ngồi dưới đất khóc tức tưởi như một tấm mặt hoa, không phải là Chung Miểu Miểu thì còn là ai nữa.
“Chung tiểu thư nói muốn gặp Bùi tiên sinh ạ.” Quản gia bất đắc dĩ nói rõ sự tình với Khương Khả Vọng.
Ông ta lại huyên thuyên một trận với cô gái kia, Khương Khả Vọng miễn cưỡng nghe hiểu một câu: “Tiểu thư Miểu Miểu, Bùi tiên sinh thật sự không có ở đây đâu ạ, chúng tôi không lừa cô đâu.”
Chung Miểu Miểu cái gì cũng không nghe lọt nổi nữa, ngồi ở chỗ đó vừa khóc vừa cố chấp lặp lại: “Tôi muốn gặp cậu, cậu đã lâu lắm rồi chưa đến gặp tôi rồi, vì sao cậu ấy lại không tình nguyện đến gặp tôi chứ?”
Khương Khả Vọng lạnh lùng nhìn cô ta, quản gia thở dài một hơi rồi nói với người bên cạnh: “Gọi điện thoại cho bác sĩ Cố để anh ta đến.”
“Tôi không muốn bác sĩ Cố đâu, đừng đừng! Đây là chuyện giữa tôi và cậu mà!” Chung Miểu Miểu vừa khóc vừa la, làm đầu Khương Khả Vọng cũng đau nhức.
Cô đè lên huyệt thái dương, ngăn họ lại: “Đã muộn thế này rồi, thôi được rồi, mọi người cứ để con bé lên đây đi.”
“Bùi phu nhân?” Quản gia không tin nổi ngẩng đầu lên, “Bùi tiên sinh đã phân phó…”
“Không sao cả, tôi đã nói rồi, mọi người cứ về ngủ sớm một chút đi.” Khương Khả Vọng vịn vào lan can, nhìn thấy cô gái kia cũng hơi sửng sốt, không khóc nữa rồi, “Chung Miểu Miểu, cháu đi lên đây, đừng có ngồi thế, lớn xác thế rồi còn ngồi dưới đất không thấy xấu hổ à?”
“Chờ Bùi Úc về, mợ để cho cháu gặp anh ấy.” Khương Khả Vọng nói thêm một câu, Chung Miểu Miểu mới có phản ứng, bò dậy hai ba lần đứng lên, đi qua mấy người kia lên lầu.
Cô gái này cả người đầy mồ hôi, tóc rối bời, Khương Khả Vọng dẫn cô ấy tới phòng dành cho khách, đẩy vào phòng tắm rửa. Lúc đi ra, quản gia đang đứng ở cửa quẩn quanh, thấy cô ra liền lập tức tiếp đón.
“Bùi phu nhân, cô thế này là nhất định phải để cô ấy ở lại sao ạ?”
“Tôi tự có chừng mực.” Khương Khả Vọng mở bàn tay ra, trên tay cô còn có tóc của Chung Miểu Miểu, không đủ dinh dưỡng mà khô xơ, nhỏ tí, hơi lên giọng một chút, “Thế nào, mấy người đều sợ con bé thế cơ à?”
Quản gia há miệng, nửa ngày mới nói: “Ngày mai tôi sẽ gọi điện thoại cho Bùi tiên sinh ạ.”
“Tùy ông, đi nghỉ trước đi, có việc thì tôi sẽ gọi.” Khương Khả Vọng quay người vào phòng.
Chung Miểu Miểu đã tắm rửa xong đi ra ngoài, tóc còn ướt, cầm khăn tắm ngồi bên giường la.
Khương Khả Vọng cũng đi đến ngồi xuống, cô ta giống như con thỏ nhỏ bị kinh sợ giật bắn lên, rồi chậm rãi ngồi xuống lần nữa, cả người cứng đờ cứ thế lau lau tóc.
“Chung Miểu Miểu, nói cho mợ biết, rốt cuộc là cháu muốn gì?” Khương Khả Vọng rất bình tĩnh hỏi cô ta.
“Tôi… muốn cậu.”
“Cậu cậu cậu,” Khương Khả Vọng vòng tay lại, trêu tức nói, “Lần nào cũng nhấn mạnh cậu của cháu với mợ, còn nói được gì khác không?”
Chung Miểu Miểu mím môi thật chặt.
“Không có ai cướp cậu với cháu cả, Chung Miểu Miểu.” Khương Khả Vọng có ý nói cho cô ta, “Cậu cháu kết hôn với mợ, không ảnh hưởng tới tình thương anh ấy dành cho cháu, coi như là cháu muốn xem anh ấy như bố đi cũng không phải không được.”
“Chị không hiểu.” Trong mắt Chung Miểu Miểu lại lần nữa trào nước mắt.
“Mợ không hiểu, vậy cháu nói xem, cháu rốt cuộc nghĩ thế nào?”
“Cậu ấy… cậu ấy chỉ có thể có mình tôi thôi.”
Khương Khả Vọng rất giật mình: “Sao có thể được, chẳng lẽ cả một đời anh ấy không lấy vợ sinh con sao?”
“Tôi mặc kệ, cậu ấy chỉ có thể là bố của mình tôi thôi.”
“Anh ấy nuôi cháu, kết quả là ngay cả con mình cũng không thể có sao?”
Khương Khả Vọng cảm thấy đầu óc mình cũng hư mất thôi, làm sao lại nghĩ cùng Chung Miểu Miểu này nói đạo lý cơ chứ. Cô đứng lên, vỗ vỗ vai đứa trẻ xấu xa này.
“Được rồi, cháu ở lại đây đi, mợ đi ngủ.” Đi hai bước, cô quay lại nói, “Cậu cháu mấy ngày nữa là về, cháu tốt nhất là ngoan ngoãn chút, không thì mợ sẽ đi cáo trạng đấy.”
Một đêm không yên ổn nằm ngủ, buổi sáng trước khi đi Khương Khả Vọng khẽ đẩy cửa phòng cho khách ra, nhìn thoáng qua bên trong thấy Chung Miểu Miểu còn ngủ say trên giường, cô đóng kỹ cửa lại rồi đi xuống lầu.
“Chị Comilla, đoàn làm phim của chúng ta có thể xin nghỉ không?” Khương Khả Vọng ở đoàn làm phim quay phim cả ngày, lúc ăn cơm tối nằm chồng chất trên ghế của trường quay phim, nhận cốc nước từ tay Comilla, “Em muốn tìm khoảng thời gian nào đó xin nghỉ lấy nửa ngày.”
“Đương nhiên có thể rồi, chỉ là không phải em mới từ Bắc Kinh về à, hai ngày không quay rồi, sao lại còn muốn nghỉ phép?” Comilla tính toán thời gian, “Sốt ruột à?”
“Cũng không phải vội vã thế.” Khương Khả Vọng giơ tấm danh thiếp lên, nhìn ba chữ “Cố Đạt Minh” trên đó.
【“Trạng thái tâm lý của một người không phải chỉ do một nhân tố đơn phương mà tạo thành được… Bùi phu nhân, nếu như có thời gian, cô có thể gọi đến số điện thoại này cho tôi.”】
“Danh thiếp của ai thế?” Comilla lại gần nhìn, phía trên chỉ có tên và số điện thoại, không nhìn ra được là ai.
Khương Khả Vọng nói: “Bác sĩ tâm lý.”
“Á, em có vấn đề tâm lý gì à? Là cường độ quay phim của đoàn làm phim lớn quá rồi.” Comilla suy tư, “Thế thì cho em nghỉ một buổi, để chị đi tìm đạo diễn Chu.”
Comilla nói rồi đứng dậy vỗ vỗ quần áo, đưa mắt một cái đã không thấy người. Khương Khả Vọng một tay cầm danh thiếp, một tay cầm di động ở trên đùi lên, bấm một dãy số.
Mới bấm được nửa, màn hình bỗng đứng lại, hiện ra thông báo nhắc nhở, là Bùi Úc.
Giây tiếp theo Khương Khả Vọng đáp: “Alo?”
“Đang quay phim à?”
“Vừa ăn cơm tối.”
Khương Khả Vọng còn tưởng anh vì chuyện của Chung Miểu Miểu mà gọi ới hỏi xem chút, không nghĩ đến tiếp theo anh lại nói: “Cái đấy, ra ngoài đi.”
“Ra ngoài?”
Khương Khả Vọng mờ mịt đi ra khỏi cửa trường quay phim, dọc theo con đường bình thường thường đi, xe của Bùi Úc quả nhiên đã dừng lại ở đó. Cô chậm rãi bước đến, đến trước xe, mở cửa xe ra.
Bùi Úc đang ngồi ở bên trong, quay sang, khuôn mặt gầy khẽ cười một tiếng, gió nhẹ ngày hè cũng không hơn được.
“Nhận được điện thoại liền để trợ lý Vương mua vé máy bay.” Quần áo trên người Bùi Úc lành lạnh, tay anh cũng thật lạnh, sờ trên lưng cô rất dễ chịu, “Anh không yên tâm.”
“Ừm.” Con mắt cô đảo tới đảo lui, bị anh ôm hư thế này hơi gượng, chung quy vẫn lo rằng trên người đầy mồ hôi, lại còn một mặt trang điểm, sợ cọ bẩn quần áo anh. “Không sao đâu, không có gì phải lo lắng cả, chỉ là em thấy muộn quá rồi mới để cho con bé ở lại một đêm.”
“Anh để cho người ta mang con bé về rồi.” Giọng anh trước lạnh sau nóng, “Sau này gặp chuyện như thế trước tiên phải gọi cho anh.”
“Vậy anh gặp con bé chưa?” Khương Khả Vọng nhớ tới bộ dáng khóc đến rung động tâm can kia, “Thực ra con bé chỉ muốn gặp anh một lần thôi.”
Bùi Úc lắc đầu: ” Đấy là dung túng, anh không thể dung túng con bé tiếp được.”
Anh buông cô ra, để cho cô ngồi sát vào để dựa vào người mình. Cô liền tựa ở đầu vai anh, ngửa mặt nhìn nóc xe: “Anh tìm người cả ngày trông coi con bé, chỗ nào cũng đi theo, thực ra đối với con bé mà nói thì rất tàn nhẫn. Cái này là biện pháp tốt nhất à?”
“Không biết, nhưng mà nếu không làm thế thì con bé có thể làm tổn thương đến em mất.” Bùi Úc nói, “Anh không thể mạo hiểm như thế được.”
“Con bé không làm tổn thương được em đâu.” Khương Khả Vọng không tưởng tượng ra được, một cô bé nhỏ nhắn như thế có thể làm được gì.
Cùng lắm cũng chỉ là nói mấy lời hung ác, thị uy ra vẻ với cô thôi. Nhưng tới bây giờ cô cũng vẫn chưa bị tổn thương gì mấy cái phô trương thanh thế, thị uy kia.
Cô quay đầu nói cho anh biết: “Em còn buộc con bé gọi em là mợ đấy.”
Nếu nói đến xấu xa thì ai có thể vượt qua cô chứ?
Bùi Úc cười cười, sờ đầu cô, sờ lấy sờ để rời dời xuống, vịn mặt cô qua dịu dàng hôn xuống.
Khương Khả Vọng cảm giác hai người họ đã lâu rồi chưa hôn nhau.
Rõ ràng cũng mới tách nhau ra hôm qua, bọn họ lại mỗi lần ở bên nhau đều không thể thiếu được việc hôn môi.
Loại cảm giác này thật muốn mạng mà, một ngày không thấy như cách ba thu, sao lại quay về rồi? Trong lòng cô thầm than thở, cô cứ ngỡ rằng mình đã sớm làm được rồi cơ, tự nhiên mà khống chế tình cảm dành cho Bùi Úc.
“Em phải trở về quay phim rồi.” Khương Khả Vọng chống trên trán anh, đôi mắt ẩm ướt mờ mịt trong sức nóng vô hình.
Anh liền ở trên môi cô mà dùng sức mút một cái: “Vậy anh chờ em ở chỗ này.”
Cô xoay người, mở cửa xe ra, tay vừa đặt ở tay nắm đã quay người lại: “Đúng rồi.”
Khương Khả Vọng mặt đối mặt với anh, để tay trên cổ áo, từng chiếc cúc áo một cởi ra. Lúc cô ra là đang mặc bộ sườn xám cho việc quay phim, làm động tác này, hình tượng vừa cấm dục lại vừa trộn lẫn chút dụ hoặc, trêu chọc đến mức Bùi Úc nhìn cô chằm chằm.
Một viên rồi hai viên, cô vén một phần áo ra, lộ ra phần da tuyết trắng bên dưới cổ, trên làn da treo một chiếc dây đỏ tươi đẹp, cô lấy tay cầm món đồ treo ở trên dây ra, cho anh nhìn.
“Em đeo nó lên đấy.” Ngón tay Khương Khả Vọng vuốt ve món đồ ngân quang lóng lánh kia, nhìn anh cười. Đó là chiếc nhẫn ngày họ kết hôn, anh đã tặng cho cô.