Người phụ nữ đi đôi giày cao gót mười phân, váy liền cúp ngực màu vàng nhạt, mái tóc uốn dài tùy ý xõa trên vai và sau lưng, mang theo ba phần quyến rũ gợi cảm lại không mất khí chất.
Một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ không hề có điềm báo trước đập thẳng vào mắt Đường Hướng Noãn. Đầu ngón tay cô hơi ngừng lại, đáy mắt trở nên thâm thúy phức tạp.
"Tần Xuyên, em tìm anh lâu lắm rồi đó." Giọng nói dịu dàng vang lên, trên mặt người phụ nữ mang theo nụ cười điềm tĩnh.
"Tiên Nhi, để anh giới thiệu cho em, đây là Nam Diệc Sâm, cậu Tư Nam."
Thật ra không cần anh ta giới thiệu, thanh danh của Nam Diệc Sâm vang vọng khắp thủ đô, không người không biết không người không hiểu.
"Diệc Sâm, đây là bạn gái của tôi, Đường Tiên Nhi."
Không hổ là cô cả nhà họ Đường thủ đô, khí chất thoát tục như một bông hoa sen trắng vậy.
Nam Diệc Sâm cong môi, không kiềm được mà nhìn về phía cô gái bên cạnh anh.
Đường Tiên Nhi.
Anh tương đối hiếu kỳ, người nào đó thấy người xưa xa cách đã lâu nay mới gặp lại sẽ có phản ứng gì?
Đường Hướng Noãn cũng không có phản ứng gì khác lạ, có thể nói anh không nhìn ra bất kỳ sơ hở gì từ trên mặt cô.
Ánh mắt lười biếng của cô ngạo nghễ nhìn Đường Tiên Nhi trước mặt, thái độ không khác gì người bình thường.
Khóe miệng Nam Diệc Sâm hơi cong lên, đối mặt với kẻ thù của mình mà cô còn có thể bình tĩnh như vậy.
Cô càng bình tĩnh, anh lại càng không để cô được an bình.
"An Nhiên, không phải em nói trên thế giới này không có người phụ nữ nào càng xinh đẹp hơn em sao? Hiện tại gặp cô Đường đây, em còn gì để nói nữa?" Khóe môi Nam Diệc Sâm gợi lên ý cười như có như không, trực tiếp ép tội danh "có lẽ có" cho cô.
Đường Hướng Noãn cảm thấy bất đắc dĩ, cô nào phải người tự phụ như vậy...
Có điều trong mắt Nam Diệc Sâm, Đường Tiên Nhi đẹp hơn cô thật sao?
Thật ra mỗi người phụ nữ đều có lòng hư vinh, nghe được người khác khen mình, trong lòng sẽ rất vui vẻ.
Đường Tiên Nhi thuận theo tầm mắt anh nhìn về phía Đường Hướng Noãn, người phụ nữ khiến cô ta có cảm giác hơi quen thuộc.
Nhưng sao có thể, người kia đã biến mất khỏi thủ đô từ mười năm trước, chưa từng xuất hiện lại.
Giọng điệu của Đường Hướng Noãn mang theo vẻ hờn dỗi: "Không phải chính miệng cậu Tư nói trên thế giới này không tìm được người phụ nữ nào càng xinh đẹp hơn An Nhiên sao? Chẳng lẽ vì gặp được cô Đường cho nên anh mới chọc em như vậy?"
Nam Diệc Sâm cười tà: "Anh chỉ muốn khích lệ Tần Xuyên một chút thôi, thẩm mĩ tìm phụ nữ của anh ta càng ngày càng cao. Ai biết em lại ghen tuông như vậy, vừa thấy anh nhìn người phụ nữ khác đã véo anh."
Những lời này của anh không chỉ thầm trào phúng sự tích quang vinh của Cố Tần Xuyên lúc trước, còn đang cảnh cáo Cố Tần Xuyên.
Cho dù Cố Tần Xuyên có che giấu tốt tới cỡ nào cũng không thể tránh khỏi ánh mắt anh.
Từ khi nhìn thấy An Nhiên, ánh mắt anh ta thỉnh thoảng lại rơi trên người cô...
Nếu Nam Diệc Sâm muốn cô sắm vai người phụ nữ ghen tuông, đương nhiên cô phải diễn tốt nhân vật này.
"Vậy cậu Tư cảm thấy tới cùng là ai đẹp hơn một chút đây?" Đường Hướng Noãn lạnh nhạt đổ lại lời đầu cho Nam Diệc Sâm, Nam Diệc Sâm chỉ cười cười, đôi con ngươi đen như mực ẩn chứa tin tức người khác không hiểu nổi.
Thật ra, hai gia tộc lớn ở thủ đô là nhà họ Nam và nhà họ Đường vẫn luôn là đối thủ một mất một còn, không đội chung trời.
Trước kia nhà họ Đường làm nghề không thể thấy ánh sáng, sau lại tẩy trắng, trở thành gia tộc lớn thứ hai, theo gần sát phía sau nhà họ Nam.
Nhà họ Nam coi thường nhà họ Đường, nhưng nhà họ Đường cũng coi thường nhà họ Nam.
"Đương nhiên là em." Nam Diệc Sâm giơ bàn tay trắng nõn của cô lên bên môi hôn một cái, dáng vẻ thâm tình đến cực hạn.
Nếu cô không quen biết Nam Diệc Sâm, chắc chắn sẽ bị dáng vẻ này của anh lừa gạt.
Đường Hướng Noãn cười nhẹ một tiếng, đôi môi đỏ mọng hé mở, nhưng lại nói chuyện với Đường Tiên Nhi: "Cô Đường nổi tiếng thủ đô, người cũng như tên."