"Tổng giám đốc Đỗ, An Nhiên đã say rồi, mong ngài bỏ qua cho." Lưu Tịnh vội vã dàn xếp.
Xung quanh có nhiều người nhìn như vậy, hẳn Đỗ Diệu Quang sẽ không làm gì với An Nhiên ở ngay đây.
Nhưng hôm nay ông ta nhất định phải thu được cô vào tay.
"Nếu say, vậy tôi đưa cô ấy về đi." Đỗ Diệu Quang đứng dậy. Tuy rằng ông ta cũng uống nhiều rượu, nhưng tửu lượng tốt, ông ta còn rất tỉnh táo.
Lưu Tịnh vừa nghe vậy lập tức vội vã.
Làm vậy không phải là đưa dê vào miệng cọp sao?
"Tổng giám đốc Đỗ, không cần phiền toái như vậy, để tôi đưa cô ấy về là được rồi."
Đỗ Diệu Quang không kiên nhẫn nổi nữa: "Lưu Tịnh, cô càng lúc càng thích quản chuyện không liên quan tới mình."
Mắt thấy Đỗ Diệu Quang sẽ nổi nóng, Lưu Tịnh cũng không dám nói thêm gì nữa.
Trong nghề, không người nào dám đắc tội với Đỗ Diệu Quang, nếu chọc ông ta, cứ chờ ăn không khí đi.
Đỗ Diệu Quang rất khôi ngô, An Nhiên bị ông ta ôm vai dẫn ra ngoài.
Vẻ mặt cô tràn đầy chán ghét, còn dùng sức muốn tránh khỏi sự ràng buộc của người đàn ông.
Một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía bên kia.
An Nhiên giơ tay lên, hiển nhiên một tát vừa rồi là cô ra tay.
Trong mắt cô tràn đầy chán ghét, không chút che giấu tâm tình của mình.
Đỗ Diệu Quang bị cái tát này triệt để chọc giận.
Trong giới giải trí có đủ loại nữ minh tinh, không loại nào mà ông ta chưa thấy, nhưng dám động thủ đánh ông ta, An Nhiên vẫn là người đầu tiên!
Hơn nữa còn đánh ông ta ngay trước mặt nhiều người trong nghề như vậy, điều này khiến ông ta cảm thấy bản thân bị vũ nhục cực lớn!
Đỗ Diệu Quang hung tợn túm lấy cổ tay Đường Hướng Noãn, chuẩn bị cưỡng ép kéo cô đi, nhưng đúng lúc này, một giọng nói lành lạnh không nhanh không chậm vang lên: "Ông làm vậy là muốn dẫn người phụ nữ của tôi đi đâu?"
Nghe tiếng, Đỗ Diệu Quang quay đầu tới.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Nam Diệc Sâm, ông ta ngẩn người.
"Ah, thì ra là cậu Tư Nam." Gặp Nam Diệc Sâm ở đây, ông ta vẫn hơi giật mình.
Chẳng qua chuyện khiến ông ta càng giật mình hơn là Nam Diệc Sâm nói... Người phụ nữ của anh?
Lông mày Nam Diệc Sâm hơi nhíu lại, ánh mắt đảo qua bàn tay Đường Hướng Noãn đang bị ông ta túm lấy một cách thô bạo.
Hai đầu lông mày anh lộ ra một luồng khí lạnh, mở miệng nói: "Tổng giám đốc Đỗ uống nhiều quá rồi sao? Biết mình đang kéo ai không?"
Đỗ Diệu Quang ngẩn ra, lẽ nào An Nhiên là người của Nam Diệc Sâm thật?
Chẳng qua Nam Diệc Sâm này cũng quá kiêu ngạo.
Đỗ Diệu Quang nghĩ một hồi, sau đó mới mở miệng: "Có thể là tôi uống quá nhiều nên nhận lầm người, nếu cô ấy đã là người của cậu Tư Nam, tôi đây không lý nào lại đoạt người yêu của người khác."
Đỗ Diệu Quang cười cười, buông lỏng bàn tay đang túm lấy tay An Nhiên.
Hiện tại không đáng để chấp nhặt với tên nhị thế tổ này.
Nam Diệc Sâm thấy thế cũng cong cong khóe môi, hai bên đều cho đối phương một bậc thang để đi xuống, đây là kết cục tốt nhất.
Lưu Tịnh có chút không hiểu. Chị ta vốn còn đang lo lắng cho tình cảnh của An Nhiên, không nghĩ đến tình tiết lại chuyển biến 360 độ như vậy.
Cậu Tư Nam từ đâu nhô ra vậy? An Nhiên có quan hệ với anh sao?
Nam Diệc Sâm nhìn lướt qua Đường Hướng Noãn đã uống say khướt, ánh mắt anh hơi trầm xuống, tiến lên ôm lấy vòng eo mềm mại của cô.
Vậy mà Đường Hướng Noãn lại không đẩy anh ra. Dựa theo phẩm tính của cô sau khi uống rượu, lúc này cho dù là ai đi lên chạm cô cô cũng sẽ một tát đẩy đối phương ra xa.
"Về nhà." Giọng nói của Nam Diệc Sâm có chút u ám, dường như anh không được vui lắm.
"Anh cõng tôi đi." Vậy mà Đường Hướng Noãn lại quơ lấy cánh tay Nam Diệc Sâm, bắt đầu làm nũng.
Đuôi lông mày Nam Diệc Sâm hiện lên ý cợt nhã, con ngươi đen như mực bình tĩnh liếc cô. Sau đó, anh hơi cúi người xuống: "Lên đi."
Sau đó, ngay trước mắt bao người, vậy mà cậu Tư Nam lại cõng một người phụ nữ rời khỏi nơi này thật.