Vân Đóa nhận được một tin nhắn nặc danh, nội dung là kêu cô ta nhanh đến hộp đêm Thiên Thượng Nhân Gian.
Đương nhiên nếu nội dung chỉ có vậy, cô ta sẽ không bao giờ để ý tới.
Trong nội dung tin nhắn có nhắc tới Phương Thần đang ở đó.
Vân Đóa lập tức nổi điên. Thiên Thượng Nhân Gian là nơi nào, khu ăn chơi lớn nhất thủ đô này.
Cô ta gọi điện thoại cho Phương Thần, quả nhiên không ai nhận máy.
Cô ta lập tức leo xuống giường, cũng không để ý tới mình lúc này chỉ mặc đồ ngủ đã vội vã chạy tới Thiên Thượng Nhân Gian.
Thiên Thượng Nhân Gian không chào đón khách nữ, cho nên vừa thấy Vân Đóa đã có người chặn cô ta lại.
"Thưa cô, chỗ chúng tôi không cho phép khách nữ vào, mời cô trở về đi."
"Tránh ra, tôi muốn đi vào tìm người!" Vân Đóa cố gắng đẩy đám người này ra nhưng bọn họ vẫn không chút sứt mẻ: "Không được, đây là quy định chỗ chúng tôi."
Bên trong đều là khách vip tiêu tiền như nước, nếu người phụ nữ này đi vào gây sự, quấy rầy tâm tình của khách sẽ không tốt.
Vân Đóa không thể tránh được, cô ta chỉ có thể canh ở cửa.
"Vân Đóa?" Một giọng nam lạnh nhạt vang lên bên cạnh, Vân Đóa ngẩng đầu nhìn lại, thì ra là Lăng Mặc.
"Cậu Mặc."
"Em tới đây làm gì?" Lăng Mặc nhìn thoáng qua bảng hiệu Thiên Thượng Nhân Gian, hơi nghi ngờ hỏi.
Vân Đóa cắn môi, hơi thẹn thùng: "Em đang chờ người."
Cô ta không thể để người khác biết Phương Thần đang ở đây. Chuyện xấu như vậy nếu truyền đi sẽ không có lợi cho mình.
"Vừa lúc tôi định vào, cần tôi dẫn em theo không?" Lăng Mặc nhướng mày hỏi.
Vân Đóa hơi do dự. Nếu đi theo anh ta, mình cũng có thể thuận lợi tiến vào, nhưng...
"Đi thôi." Không đợi Vân Đóa quyết định, Lăng Mặc đã trực tiếp nắm lấy cổ tay cô ta đi vào.
Lần này hai bảo vệ không ngăn cô ta, khách nữ vẫn có thể theo khách nam vào trong.
Vân Đóa dựa theo nội dung trong tin nhắn tìm tới phòng 1208. Ngay lúc cô ta đứng ngoài cửa chuẩn bị đẩy cửa vào, đột nhiên cô ta nghe được giọng nói truyền ra từ bên trong.
"Phương Thần, rốt cuộc khi nào em mới chia tay với Vân Đóa kia?" Một giọng nam hùng hậu vang lên, Vân Đóa giật mình che miệng.
Cô nhận ra chủ giọng nói này, là Phương Viễn, anh trai của Phương Thần.
Lẽ nào hôm nay không chỉ có Phương Thần ở đây, anh trai của anh ta Phương Viễn cũng ở đây?
Nếu là vậy, vậy cô ta không thể lỗ mãng xông vào.
Hiện tại nhà họ Phương do Phương Viễn quản lý, vì vậy cô ta vẫn luôn lấy lòng Phương Viễn chỉ vì mong người anh cả này có thể nhả ra, cho phép cô ta gả vào nhà họ Phương.
Thái độ của Phương Viễn đối với cô ta cũng rất tốt, nhưng thật không ngờ sau lưng cô ta, anh ta lại hỏi Phương Thần câu hỏi như vậy!
"Anh, hiện tại người phụ nữ kia đang mang thai, em muốn nghĩ biện pháp xử lý đứa bé trước đã." Giọng nói của Phương Thần vang lên, Vân Đóa lại ngơ ngác đứng đờ ra.
"Ừm, làm sạch sẽ một chút, đừng để người ta bắt được nhược điểm của nhà họ Phương chúng ta."
Vân Đóa bịt miệng, không dám tin tưởng, đủ loại cảm giác khiếp sợ khủng hoảng bất an kéo tới.
Cho tới bây giờ cô ta vẫn không biết, hóa ra người bên gối mình lại luôn tìm cách phá đi đứa con của bọn họ!
Dưới chân mềm nhũn, cô ta thiếu chút nữa đã ngã xuống.
Bên hông đột nhiên xuất hiện một bàn tay đỡ lấy cô ta, Vân Đóa hơi kinh ngạc, vừa nhìn, vậy mà lại là Lăng Mặc...
"Vân Đóa, em làm sao vậy?" Ánh mắt Lăng Mặc rất dịu dàng khiến sống mũi Vân Đóa cay cay, cả người cô ta ngã vào trong lòng Lăng Mặc.
Lăng Mặc nhướng mày, nơi đáy mắt thoáng qua vẻ ghét bỏ.
Chẳng còn cách nào, ai kêu anh ta đã đồng ý với người phụ nữ kia.
Nếu không, loại phụ nữ như Vân Đóa sao có thể tới gần thân thể anh ta?
"Vân Đóa, em muốn đi vào không?" Lăng Mặc cố ý hỏi như vậy.
"Không, không nên!" Vân Đóa vội vàng cự tuyệt. Cô ta như vậy sao có thể đi vào được, đi vào chỉ càng đúng ý Phương Thần!