Cả quãng đường không ai nói gì.
Đến cửa nhà, Tần Thi Uyển chậm chạp không chịu xuống xe.
"Diệc Sâm, anh có muốn lên nhà ngồi một hồi không, em đã học được cách pha cà phê rất ngon." Tần Thi Uyển cười cười hỏi, trong giọng nói mang theo chút chờ đợi.
Nam Diệc Sâm mím chặt đôi môi mỏng, anh vẫn nhìn về phía trước mà không nhìn cô ta.
"Không cần."
Hai từ đơn giản lại vạch rõ giới hạn giữa bọn họ.
Tần Thi Uyển hơi mất mát. Cô ta nhìn sườn mặt vô cùng anh tuấn của người đàn ông, nhíu mày nói khẽ: "Diệc Sâm, chẳng lẽ quan hệ giữa chúng ta cứ phải lạnh nhạt như vậy sao?"
Đáy mắt Nam Diệc Sâm thoáng qua vẻ hơi mất kiên nhẫn, anh lạnh nhạt mở miệng: "Sống với Cố Tần Xuyên cho tốt đi, bớt xuất hiện trước mặt tôi."
Tần Thi Uyển vội vàng giải thích: "Diệc Sâm, em và Tần Xuyên đã kết thúc rồi."
Nam Diệc Sâm cười lạnh quay đầu, cánh môi mỏng cong lên tạo thành ý cười: "Tần Xuyên? Xưng hô thật thân mật. Chẳng qua tôi cũng rất hiếu kỳ, trước đây hai người yêu nhau tới chết đi sống lại, cô không tiếc chạy theo anh ta ra nước ngoài. Vậy mà hiện tại hai người lại kết thúc dễ dàng như vậy?"
Tần Thi Uyển cắn chặt đôi môi đỏ mọng, sắc mặt hơi tái.
"Diệc Sâm, ban đầu là em trẻ tuổi nông nổi. Hiện tại em đã trở về, anh còn bằng lòng ở bên em không?" Trong mắt Tần Thi Uyển mang theo vẻ chờ đợi. Cô ta đã quyết định, hôm nay cô ta nhất định phải nói rõ mọi chuyện.
Dường như người đàn ông đã nghe được chuyện gì rất buồn cười, anh bật cười, đáy mắt toàn là vẻ chế nhạo lạnh lẽo: "Dựa vào cái gì mà cô cho rằng Nam Diệc Sâm tôi sẽ nhặt một đôi giày rách?"
Lời của anh đâm mạnh vào tim cô ta, đau nhói.
Cô ta vốn tưởng ít nhất trong lòng Nam Diệc Sâm vẫn có cô ta, chỉ cần cô ta hạ mình, dỗ anh hài lòng, chắc chắn anh sẽ hồi tâm chuyển ý.
"Diệc Sâm, em và Cố Tần Xuyên không có gì cả, em còn là trinh nguyên." Tần Thi Uyển nhỏ giọng nói, đồng thời thận trọng quan sát phản ứng của Nam Diệc Sâm.
"Ha?" Nam Diệc Sâm bật cười, là loại tiếng cười hệt như mới vừa nghe được chuyện tiếu lâm.
"Trước khi tôi mất kiên nhẫn, xuống xe!"
Tần Thi Uyển hoàn toàn thất vọng. Cô ta vốn tưởng sau khi anh nghe được lời này sẽ đổi ý, nhưng không ngờ anh vẫn lạnh lùng như trước...
Thấy đôi mắt lạnh băng của anh, đáy lòng Tần Thi Uyển trở nên nặng nề, ngay sau đó cô ta hé môi nói: "Diệc Sâm, lần sau em lại liên hệ với anh."
Dựa vào hiểu biết của cô ta với anh, trước khi anh thật sự nổi nóng, cô ta nên thức thời rời đi thì tốt hơn.
Nam Diệc Sâm không nói gì, vẻ mặt cũng không chút thay đổi.
Tần Thi Uyển mở cửa xuống xe, dịu dàng nói lời tạm biệt với anh: "Diệc Sâm, hẹn gặp lại."
Ngay khoảnh khắc cô ta đóng cửa xe, Bugatti màu đen phóng như bay ra ngoài.
Nam Diệc Sâm về đến nhà, toàn bộ đèn trong nhà đã bật mở.
Đường Hướng Noãn đang luyện yoga trên thảm tập, đột nhiên nghe được giọng nói của Nam Diệc Sâm truyền đến từ phía sau.
"Thân thể mềm như vậy, ắt hẳn rất dễ tạo các tư thế."
"..." Khóe miệng Đường Hướng Noãn giật giật, cô quay đầu lại, vừa lúc đụng trúng một đôi mắt đầy ý cười.
Đường Hướng Noãn ngồi dậy, cũng không định để ý đến anh.
Nhưng hết lần này tới lần khác Nam Diệc Sâm lại không định dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, anh nhích lại gần cô, khóe miệng cong lên đầy cợt nhã.
"Thế nào? Kêu tạo cô liền tạo?"
Đường Hướng Noãn híp mắt, giữ vững một khoảng cách an toàn với anh.
"Cậu Tư Nam thích đùa giỡn người khác như vậy sao?"
Không nghĩ tới Nam Diệc Sâm lại nghiêm trang phủ nhận: "Tôi chỉ thích thấy phản ứng của cô lúc xấu hổ."
Đường Hướng Noãn hít sâu một hơi, cố gắng khiến mình tỉnh táo, không được xúc động.
"Ban ngày tôi đã thuận theo ý cô như vậy, có phải cô nên thưởng cho tôi không?"