Đường Hướng Noãn không có chút hứng thú gì với sinh hoạt cá nhân của Nam Diệc Sâm, cô nhắc nhở Lý Hạ Mộng ăn nhanh lên, đừng quản chuyện của người khác.
Lý Hạ Mộng thu tầm mắt lại, thờ ơ nói: "Thật không biết tương lai con nhỏ nào không may mắn phải gả cho loại lăng nhăng như Nam Diệc Sâm, chắc chắn sẽ giảm thọ."
Tay cầm bộ đồ ăn của Đường Hướng Noãn hơi ngừng lại, không biết khi Lý Hạ Mộng biết được con nhỏ không may mắn trong miệng cô ấy hiện tại đang ngồi ngay trước mặt cô ấy, cô ấy sẽ có phản ứng thế nào...
Cho nên mình vẫn nên ăn nhanh một chút rồi rút lui đi, nếu đợi lát nữa đụng phải Nam Diệc Sâm, vậy thì vui lớn.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác mọi chuyện không bao giờ thuận ý của cô.
Lý Hạ Mộng thanh toán xong kéo cô cùng ra ngoài. Không nghĩ tới bọn họ lại đụng phải Nam Diệc Sâm cùng với bạn gái của anh tối nay ở cửa.
Đường Hướng Noãn giả bộ như không nhận ra anh cúi đầu đi ra ngoài, ai biết anh lại mở miệng trước.
"Lý Hạ Mộng." Người anh gọi cũng không phải cô.
Lý Hạ Mộng híp mắt, quay đầu nhìn anh: "Cậu Tư, có gì muốn nói sao."
Giọng nói của cô ấy không có chút thân thiết nào. Đối với người bạn thân của Tề Diệp Thành này, cô vẫn luôn bày ra vẻ mặt bất thiện.
"Không phải tôi muốn chào hỏi cô sao. Đã lâu rồi không liên hệ với Diệp Thành, vừa thấy cô tôi lại cảm giác như được gặp cậu ta." Lúc Nam Diệc Sâm nói chuyện, ánh mắt như có như không quét về phía Đường Hướng Noãn.
Đường Hướng Noãn làm như không nhìn thấy, ánh mắt lơ đãng nhìn sang nơi khác.
Khóe miệng Nam Diệc Sâm ngậm lấy nụ cười nghiền ngẫm, rõ ràng cô đang muốn làm bộ là người xa lạ với anh ngay trước mặt bạn tốt.
"Cậu Tư Nam nói đùa gì vậy, tôi có liên quan cái rắm gì với anh ta!" Trong cơn tức giận, Lý Hạ Mộng trực tiếp phun lời thô tục.
Mỗi lần nhắc tới Tề Diệp Thành cô ấy lại như con mèo bị đạp đuôi.
Bên cạnh Nam Diệc Sâm, Tần Thi Uyển không nhịn được nhíu mày lại, dường như cô ta hơi khinh bỉ hạng thô lỗ như Lý Hạ Mộng.
Đột nhiên Nam Diệc Sâm hơi muốn trêu chọc Đường Hướng Noãn, vì vậy anh quay qua nói với Lý Hạ Mộng: "Cô có cô bạn xinh đẹp như vậy, sao cho tới bây giờ tôi vẫn không biết?"
"..." Lý Hạ Mộng nghe thế lập tức che trước mặt Đường Hướng Noãn như gà mẹ che cho gà con.
Đùa gì vậy, Nam Diệc Sâm nổi tiếng lăng nhăng, không phải anh đã nhắm trúng Hướng Noãn rồi chứ?
Ánh mắt Đường Hướng Noãn không lạnh không nhạt, vẫn ung dung bình tĩnh trước sau như một.
Dù sao thì chỉ cần anh không vạch trần, cô cũng sẽ giả ngu tới cùng!
"Diệc Sâm, chúng ta đi thôi, không còn sớm nữa." Tần Thi Uyển nói thật nhỏ, giọng nói vô cùng êm tai.
"Đúng vậy, đi mau đi mau!" Lý Hạ Mộng vô cùng không muốn nhìn thấy anh, chỉ ước gì anh lập tức biến mất khỏi tầm mắt cô ấy.
Trước khi rời đi Nam Diệc Sâm còn không quên ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Đường Hướng Noãn, Lý Hạ Mộng cố gắng ngăn cản tầm mắt anh, cô ấy không thể để tên khốn này tai họa bạn thân của cô ấy!
Mãi tới khi không còn nhìn thấy bóng dáng người kia nữa, Lý Hạ Mộng mới thở phào nhẹ nhõm: "Hướng Noãn, cậu ngàn vạn lần không thể dính líu quan hệ gì với anh ta."
Đường Hướng Noãn không nói gì, trong mắt xuất hiện vẻ thâm thúy.
Không biết khi Lý Hạ Mộng biết bọn họ đã đăng ký kết hôn, cô ấy có kích động tới mức lên xé xác cô ra không...
......
"Diệc Sâm, hôm nay em không lái xe, mà ở đây lại rất khó đón xe, anh có thể đưa em về không?" Tần Thi Uyển nhìn Nam Diệc Sâm với ánh mắt kỳ vọng.
Hôm nay vất vả lắm cô ta mới hẹn anh ra ngoài ăn chung, thế nhưng lúc ngồi trên bàn cơm Nam Diệc Sâm vẫn luôn bày ra vẻ mặt không yên lòng.
Tần Thi Uyển không cam lòng, cô ta muốn tìm cơ hội ở chung với anh thêm một chút.
Nam Diệc Sâm không nói gì, trực tiếp lên xe của mình.
Tần Thi Uyển thấy thế vội vã đi theo. Anh im lặng không nói chính là ngầm cho phép.
Tần Thi Uyển nói ra địa chỉ hiện tại của mình, Nam Diệc Sâm trực tiếp giẫm mạnh xuống chân ga.