Nam Diệc Sâm quay đầu quét mắt liếc cô, trong đôi môi mỏng sâu kín phun ra hai chữ: "Cầu xin tôi đi."
"..." Đường Hướng Noãn híp híp mắt, lại dùng hết toàn lực xách túi lên đi vào trong.
Trên tay đột nhiên nhẹ bỗng, thì ra Nam Diệc Sâm đã xách lấy túi từ trong tay cô.
"Cô cao như vậy, cũng chẳng biết sức lực đi đâu hết." Nam Diệc Sâm có thể xách hai cái túi mà không cần tốn nhiều sức.
Đường Hướng Noãn có thể tính là cao, nhưng ai nói người cao thì phải mạnh? Cô là con gái đấy!
"Cô mua nhiều đồ như vậy làm gì?" Nam Diệc Sâm có chút tò mò, bên trong đúng là cần gì có đó, thậm chí có rất nhiều thứ anh chưa từng thấy bao giờ.
"Nấu cơm."
Nam Diệc Sâm có chút giật mình nhìn cô, dường như anh rất không tin tưởng.
"Cô còn biết nấu cơm?"
Đối với câu hỏi của anh, Đường Hướng Noãn lười giải thích: "Dù sao thì cũng không có phần anh."
"Dựa vào cái gì?"
"Cơm tôi nấu sao phải cho anh ăn?" Đường Hướng Noãn bóp cánh tay hơi nhức mỏi, chuẩn bị lập tức khởi công.
Nam Diệc Sâm dựa vào bên cạnh, rảnh rang nhìn cô: "Bởi vì mới vừa rồi tôi đã xách đồ vào giúp cô, tôi cũng có góp sức. Hơn nữa hiện tại cô đang ở trong phòng bếp nhà tôi, dùng công cụ của tôi. Cho nên cơm cô nấu tôi cũng có phần."
Nam Diệc Sâm nói năng hùng hồn đầy lý lẽ. Đường Hướng Noãn gật đầu, dường như anh nói rất có lý.
"Được rồi." Không nghĩ tới vậy mà Đường Hướng Noãn lại dễ bị thuyết phục như vậy, Nam Diệc Sâm cảm thấy có chút kỳ quái.
"Vậy tôi ở đây chờ ăn?" Nam Diệc Sâm lại xác nhận thêm lần nữa.
Đường Hướng Noãn phất phất tay ra hiệu cho anh nhanh đi ra ngoài, đừng làm loạn. Nam Diệc Sâm trở lại trên ghế sô pha tiếp tục xem TV, vẫn không quên hoài nghi liếc nhìn bên trong một chút.
Vì sao anh cứ cảm thấy có điểm gì là lạ, nhưng lại không thể nói được đến cùng là chỗ nào kỳ lạ.
Sau nửa giờ, đột nhiên Nam Diệc Sâm ngửi thấy thứ mùi kỳ quái.
Sau đó Đường Hướng Noãn chạy ra từ trong phòng bếp, cô bị sặc, ho khan không ngừng.
"..." Nam Diệc Sâm có chút kỳ quái, mở miệng hỏi: "Phòng bếp bị cô đốt rồi sao?"
Đường Hướng Noãn ngẩng đầu lên. Sau khi Nam Diệc Sâm thấy mặt cô lại nhíu mày.
Anh lập tức đi về phía cô, dùng sức nâng mặt cô lên, "Mặt cô bị dầu bắn trúng?"
"..." Đường Hướng Noãn cảm thấy cạn lời. Cô gạt tay Nam Diệc Sâm ra, không nguyện ý dùng gương mặt hiện tại để đối mặt với anh.
Đương nhiên Nam Diệc Sâm cũng biết cô không bị dầu mỡ văng trúng, thế nhưng vì sao nó lại sưng thành như vậy...
"Nam Diệc Sâm, anh nhanh đi dập lửa đi." Đường Hướng Noãn đẩy anh, trong mắt có chút sợ hãi.
Chỉ chốc lát sau Nam Diệc Sâm đã đi ra ngoài lại. Vẻ mặt anh có chút quái dị, quả thực không thể tin tưởng những gì bản thân mình vừa thấy.
Phòng bếp vốn sạch sẽ chỉnh tề đã trở nên hỏng bét, thực sự không biết phải dùng từ gì để hình dung tình cảnh anh mới vừa thấy.
"Cô không biết nấu cơm?" Nam Diệc Sâm cau mày nhìn cô.
Đường Hướng Noãn có chút chột dạ lắc đầu.
"Vậy vì sao cô còn bày ra tư thế như đầu bếp." Khóe miệng Nam Diệc Sâm giật giật, mới nhìn qua, anh còn tưởng cô là đầu bếp thâm tàng bất lộ.
Đường Hướng Noãn hơi xấu hổ, cô cho rằng nấu cơm là chuyện rất đơn giản.
Bởi vì hiện tại đám minh tinh còn phải tham gia gameshow cần nấu cơm, cô đã từng xem rồi, cũng không phải rất khó nha.
Vì vậy cô mới muốn thử một chút, ai biết...
Nam Diệc Sâm có chút bất đắc dĩ. Anh quay qua nói với Đường Hướng Noãn: "Cô đi tắm rửa thay quần áo khác đi rồi lại xuống lại."
Sau khi anh nói xong lại đến gần phòng bếp. Đường Hướng Noãn hơi nghi ngờ một chút, lẽ nào anh cũng muốn khiêu chiến nơi thần thánh như phòng bếp này?
Nhớ tới tình cảnh dầu mỡ văng tứ tung mới vừa rồi, Đường Hướng Noãn lại cảm thấy sợ hãi.