Mặt đã sưng thành đầu heo, An Nhiên chỉ có thể đi về nhà.
Quả nhiên rất nhanh Lưu Tịnh đã nhận được tin tức. Khi chị ta gọi điện thoại tới hỏi thăm, Đường Hướng Noãn đang chườm đá.
"Chị Tịnh, em không sao, ngày mai vết sưng sẽ tan thôi." Đường Hướng Noãn một bên soi vào gương quan sát một bên trấn an Lưu Tịnh.
Lưu Tịnh tức giận đến sắp nổ, không phải chỉ là gần đây hơi hot một chút thôi sao? Hạ Mật thật sự rất quá đáng.
"An Nhiên, chị nhất định sẽ không để yên chuyện này như vậy, nếu không chắc chắn Hạ Mật sẽ cho rằng chúng ta là quả hồng mềm, nói không chừng lần sau cô ta còn sẽ gây khó dễ cho em."
Người quản lý Chu Lệ Viện của Hạ Mật cũng là một nhân vật lợi hại, trước đây chị ta là kẻ địch sinh tử với Lưu Tịnh.
Chẳng qua Lưu Tịnh là người hào sảng, có quan hệ rất rộng trong nghề, cho nên hiển nhiên Lưu Tịnh còn nổi tiếng hơn chị ta.
Cúp điện thoại rồi Đường Hướng Noãn tiếp tục quan sát mặt mình.
Dù sao cô cũng cần dựa vào gương mặt để kiếm cơm, nếu gương mặt này có sự cố gì, cần câu cơm của cô cũng bị mất theo.
May mà Hạ Mật chỉ tát cô chứ không dùng móng tay cào cô.
Đường Hướng Noãn cột hết tóc ra sau gáy, vừa dùng túi chườm đá tiếp tục chườm, vừa đi về phòng bếp tìm vài thứ ăn.
Đáng tiếc là trong tủ lạnh ngoại trừ một số bình sữa đã hết hạn thật lâu thì chẳng còn gì khác nữa.
Đường Hướng Noãn bất đắc dĩ thở một hơi thật dài. Xem ra cô cần tự đi mua một ít nguyên liệu nấu ăn.
Ngoài cửa đại siêu thị, Lăng Mặc nhận được tin báo đã sớm đợi ở đây.
Đường Hướng Noãn đội mũ lưỡi trai, cố hết sức khiến tóc mình che khuất gương mặt vẫn còn hơi sưng.
Lăng Mặc nhìn trang phục của cô trêu chọc: "An Nhiên, nếu anh là minh tinh nổi tiếng chắc chắn anh sẽ không che kín mình, mà sẽ hưởng thụ loại cảm giác được người chụp ảnh với tung hô!"
Đường Hướng Noãn không nói gì, chỉ lôi kéo anh đi vào bên trong.
"Hôm nay anh sẽ làm hộ hoa sứ giả." Lăng Mặc nhìn cánh tay nhỏ bé của cô, đắc ý cong môi.
"Câm miệng anh lại đi." Đường Hướng Noãn chê bai ra lệnh.
Đường Hướng Noãn thấy đồ ăn gì cũng bỏ vào trong xe đẩy, Lăng Mặc còn ở bên cạnh ồn ào: "Lấy thêm ít nữa đi, ăn thành heo luôn đi."
"..." Cô mới sẽ không ăn thành heo, mỗi ngày cô ăn uống đều có thực đơn giới hạn rõ ràng.
"An Nhiên, anh cảm thấy em cần ăn cái này." Đột nhiên Lăng Mặc như phát hiện bảo bối, cầm một thứ thật lớn đưa tới trước mặt Đường Hướng Noãn.
Đường Hướng Noãn ngước mắt vừa nhìn, khóe miệng đã giật thật mạnh.
"Lăng Mặc, em cảm thấy anh cần ăn cái này!" Đường Hướng Noãn cầm lấy một quả óc chó đánh trả anh.
Vậy mà Lăng Mặc lại có thể cầm đu đủ đến, tên khốn này làm vậy không phải là đang biến tướng khinh bỉ ngực cô nhỏ sao?
Nụ cười nơi khóe miệng Lăng Mặc đột nhiên ngưng lại, ngay khoảnh khắc cô mới vừa ngẩng đầu, rốt cục anh cũng thấy rõ mặt cô.
Lăng Mặc tùy ý để đu đủ trong tay xuống, sau đó vội vã muốn xem mặt cô: "Em bị sao vậy? Vì sao mặt em lại sưng như vậy?"
Đường Hướng Noãn hơi nhíu mày: "Không sao."
Không cẩn thận bị anh phát hiện.
Cô không muốn Lăng Mặc biết chuyện này. Lấy tính cách của Lăng Mặc, nếu anh ta biết cô bị người đánh trong studio nhất định sẽ ồn ào tới trời long đất lở.
Trước đây khi cô mới vừa ra mắt, vì một cô người mẫu cố ý đẩy cô, anh đã toàn diện phong sát cô người mẫu kia, khiến cô ta triệt để biến mất khỏi giới giải trí.
Thế nhưng đó là ở nước ngoài, là nơi anh có thể lấy thúng úp voi.
"Còn nói không sao, rốt cuộc là ai làm?" Nét mặt Lăng Mặc vô cùng nghiêm túc, rõ ràng đây là dấu bàn tay, hơn nữa tuyệt đối còn không phải chỉ có một dấu!
Đường Hướng Noãn nhìn Lăng Mặc: "Thực sự không sao, Lăng Mặc, chính em sẽ xử lý tốt chuyện này."
Lăng Mặc nhìn cô thật kỹ, vô cùng đau lòng.