Từ chuyện sáng sớm hôm nay mà nói, Đường Hướng Noãn căn bản có thể yên tâm hơn chút rồi.
Xem ra Nam Diệc Sâm mặc dù ôm tin đồn phong lưu, ngỗ ngược, làm việc không theo lẽ thường nhưng tạm thời có thể tin tưởng được, ít ra anh không phải loại người hay lật lọng.
Lúc đầu đặt ra hiệp định không được phép tiếp xúc quá thân mật thì sau khi anh tỉnh táo lại quả thực không gây rối cô nữa.
Điều này khiến cô yên tâm hơn hẳn.
Lúc Đường Hướng Noãn đi ra vừa khéo thấy Nam Diệc Sâm đang nghịch điện thoại di động của mình. Cô sửng sốt, tiện tay giành lại điện thoại.
“Nam Diệc Sâm, sao anh biết được mật khẩu di động của tôi?” Cô có cài khóa màn hình, sao anh có thể mở được chứ?
Nam Diệc Sâm nhanh nhẹn tránh thoát khỏi móng vuốt của cô, đắc ý nói: “Tôi nói rồi, chuyện liên quan đến cô tôi đều nắm rõ trong lòng bàn tay, mấy cái mật mã trẻ con này tôi chẳng tốn sức đã đoán ra được.”
Giọng điệu của anh cũng Ngông! Cuồng! Quá! Rồi! Đấy!
“Anh động vào điện thoại của tôi làm gì?”
“Hôm qua uống nhiều quá không biết vất di động đâu rồi, tôi chỉ tính ngó xem mấy giờ rồi thôi mà, kết quả vừa hay nhận được một tin nhắn.” Nam Diệc Sâm nói xong bèn ném trả điện thoại cho cô.
Đường Hướng Noãn hơi ngờ vực, cô mở máy ra xem, hóa ra là tin nhắn của Vân Đóa.
Lại đính kèm một hình ảnh.
Thủ đoạn khiêu khích y sì đúc lần trước.
[Chị An Nhiên, em bé rất khỏe mạnh, là một bé trai.]
Đường Hướng Noãn nhìn ảnh chụp giấy khám thai mà khóe miệng giật giật. Con của bọn họ thì báo cáo lại với cô làm gì? Ai không biết còn tưởng kia là con cô đó!
Nam Diệc Sâm khá hứng thú chờ đợi phản ứng của Đường Hướng Noãn, nhưng cô chẳng tỏ vẻ gì cả, chỉ bình tĩnh khóa màn hình điện thoại lại.
Anh cảm thấy hơi thất vọng, vốn cho rằng có thể chứng kiến một màn kịch hay, kết quả cô lại tỏ ra dửng dưng như chuyện chẳng liên quan đến mình.
“Nghe nói hôm qua cô bị mắng cho không ngóc đầu lên được?” Nam Diệc Sâm hỏi đầy ngạc nhiên. Đường Hướng Noãn nghĩ mãi mới nhớ ra chuyện mà anh nhắc đến là gì.
Đạo diễn Phương Hoa nổi tiếng nóng tính, làm việc cho ông ta thì cho dù là diễn viên vào nghề lâu năm cũng sẽ thường xuyên bị mắng chớ nói chi là một người mới như Đường Hướng Noãn.
Chẳng có gì lạ khi Nam Diệc Sâm biết được việc này, tối hôm qua anh còn đi ăn cơm với đạo diễn Phương kìa.
Đường Hướng Noãn không nói gì, nhớ lại chuyện hôm qua tâm trạng cô đột nhiên tụt dốc.
Thất vọng về bản thân quá đi thôi, ngay cả cảnh hôn đơn giản cũng diễn không xong.
Nam Diệc Sâm thình lình đứng trước mặt cô. Đường Hướng Noãn ngẩng đầu lên một cái là có thể nhìn thấy cằm anh.
“Cậu Tư… định làm gì?” Anh để trần nửa người trên, Đường Hướng Noãn nhìn vóc người hoàn mỹ phô bày ra kia mà chảy nước miếng không thôi…
“Tôi cảm thấy cô diễn cảnh hôn không tốt là do kinh nghiệm thực tế chưa đủ, cho nên tôi quyết định hy sinh thân mình để giúp cô đào tạo.” Nam Diệc Sâm nghiêm túc nói.
“…” Đường Hướng Noãn câm nín. Cô kinh nghiệm chưa đủ? Cần đào tạo thêm?
Ai cần anh ta tốt bụng làm gì!
Nam Diệc Sâm vừa nói vừa đi đến ôm eo Đường Hướng Noãn, kéo cô kề sát vào mình.
“Anh… Cậu Tư Nam à, tôi không cần học hỏi kinh nghiệm gì đâu!” Đường Hướng Noãn chống hai tay lên ngực người đối diện để ngăn cản anh đến gần. Đủ lắm rồi đấy, cô không diễn được cảnh hôn thì liên quan gì đến kỹ thuật chứ?
“Diễn xuất cần phải biết mượn góc, căn bản đếch liên quan gì đến kỹ năng hôn nhé!”
“Không thể nói vậy được, cô không có kinh nghiệm thì làm sao có cảm giác diễn được chứ?” Nam Diệc Sâm ra vẻ thông thạo, khóe miệng cong lên thành một nụ cười xấu xa.
“Ai cần anh giúp tôi chứ!”
Nam Diệc Sâm nhướng mày: “Cô là do tôi giới thiệu vào ‘Tạo Mộng”, cho nên cô không thể làm mắt mặt tôi được.”