Lúc này Nam Diệc Sâm mới rủ lòng từ bi thả cô ra.
Đường Hướng Noãn đã cười tới hụt hơi, cô nằm gục ở đó thở hổn hển từng hơi, trong lòng yên lặng mắng Nam Diệc Sâm n lần.
Cô không hổ là người mẫu quốc tế, tỷ lệ thân thể hoàn mỹ, cho tới hiện tại anh còn chưa gặp người phụ nữ nào có dáng người tốt hơn cô.
Hai chân thon dài... làm cho anh không kìm được nhớ lại chuyện tình một đêm kia.
Đối với cô mà nói, đó chắc hẳn không phải ký ức tốt đẹp gì, nhưng với anh mà nói... thân thể hiện tại của cô là thứ hấp dẫn anh nhất.
Đường Hướng Noãn hoàn toàn không biết gì về chuyện này, cô thầm nghĩ yên lặng giả chết.
Ngay cả loại chuyện cù lét này mà cũng làm được, anh cũng quá là ngây thơ. Trước kia cho dù ra sao thì cô cũng không thể tưởng tượng được một người đàn ông lớn như vậy, còn có thể làm ra chuyện ngây thơ như thế.
"Không đứng dậy à?" Nam Diệc Sâm hứng thú liếc nhìn bộ dạng giả chết không nhúc nhích của cô. Cô thật sự là không có một chút tâm cảnh giác nào cả.
"..." Không có động tĩnh gì, cô vẫn đang thở hổn hển.
"Cô không đứng dậy, hay là đang chờ tôi tự tay giúp cô vậy?"
Đường Hướng Noãn lập tức nhảy dựng lên, vẻ mặt hoảng sợ.
"Nhìn đôi mắt kinh hoảng của cô này, chẳng lẽ cô nghĩ tôi muốn ăn cô sao?" Nam Diệc Sâm cong môi cười ra vẻ không kìm chế được, ở trong mắt Đường Hướng Noãn trông có vẻ vô cùng đáng ăn đấm.
Nhìn dáng vẻ của anh, vừa rồi hẳn chỉ là một trò đùa dai, nếu vậy Đường Hướng Noãn cũng yên tâm hơn một chút.
"Sao tôi có thể nghĩ vậy chứ, trước kia cậu Tư Nam cũng đã nói rồi, người như tôi ăn qua một lần sẽ không muốn ăn lần thứ hai." Đường Hướng Noãn trực tiếp dùng lời trước kia của anh chặn anh lại.
Nam Diệc Sâm cười sâu xa, cố ý tới gần cô một chút nói: "Nhưng mà đôi khi, tôi cũng sẽ đói bụng ăn quàng."
"..." Thân thể Đường Hướng Noãn theo bản năng ngửa ra sau, giữ vững khoảng cách với anh, ánh mắt mang theo sự phòng bị nhìn anh.
Nam Diệc Sâm nhìn phản ứng của cô đột nhiên cười phá lên, vẻ mặt của cô thực sự đã chiều lòng anh, trêu cô thật đúng là vui vẻ.
Đường Hướng Noãn biết mình bị chơi xỏ, tức giận quật một cái gối về phía anh. Nam Diệc Sâm dễ dàng nhận lấy, đặt dưới đầu thuận thế nằm xuống.
"Tối hôm qua ngủ dưới đất cả đêm, toàn thân đau nhức, nhưng cô lại rất thoải mái chứ gì. Nói đi, bồi thường tôi như thế nào đây?"
Đường Hướng Noãn cạn lời rồi, anh còn cần bồi thường hả? Anh đã là người cái gì cũng có rồi mà!
Nam Diệc Sâm giống như đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, ngồi dậy, vuốt cổ nói: "Còn nữa, cổ tôi cũng là do cô làm đúng không? Hơn nửa đêm, cô muốn mưu sát chồng đó hả?"
Vừa nghĩ tới chuyện tối ngày hôm qua, biểu cảm của Đường Hướng Noãn có chút mất tự nhiên, cô vừa xuống giường, vừa dùng giọng điệu là lạ nói: "Ai bảo anh uống chút rượu đã nổi điên chứ."
Tửu lượng của anh đó giờ vẫn rất cao, trước nay đều là say rồi đi ngủ, tại sao lại có chuyện say khướt như cô nói?
Hay là tối hôm qua anh có chút khác thường? Làm gì cô rồi?
Nhưng nghĩ lại thì nếu cổ anh đau như vậy, chắc là chưa làm gì được đâu...
Có chút đáng tiếc đấy.
Đường Hướng Noãn vừa rửa mặt, vừa buồn bực nhìn cổ mình có nhiều thêm một dấu hôn, chắc là kiệt tác tối hôm qua của Nam Diệc Sâm...
Đáng chết, dấu hôn ở vị trí rõ ràng như vậy làm sao cô ra ngoài gặp người được chứ?
Nhưng cũng may mấy ngày nay cô có xin nghỉ, chỉ mong nó nhanh chóng mờ đi là tốt rồi.