Nhớ anh ấy sao?
Đường Hướng Noãn im lặng.
Hồi lâu sau cô mới lên tiếng: "Lăng Mặc, rốt cuộc em là diễn viên hay anh mới phải? Sao anh còn diễn giỏi hơn cả em vậy!?"
Vừa nãy trên giường còn có cô gái xinh đẹp khác, bây giờ lại thâm tình hỏi cô có nhớ anh ấy không, cô biết nói thế nào cho hay?
"..." Lăng Mặc hít vào một hơi thật sâu, mỗi lần anh ta tỏ ra nghiêm túc thì cô lại nói đùa chuyển đề tài.
Có lẽ là cô không muốn khiến mối quan hệ của bọn họ trở nên lúng túng nhỉ.
Vừa hay anh ta cũng nghĩ như vậy, một khi nói rõ lòng mình, sau này gặp nhau sẽ lúng túng lắm.
Lăng Mặc đi tới ban công châm một điếu thuốc, sau đó anh ta cười nói: "Cho nên, em phải củng cố cho vững địa vị của mình, kẻo sau này đến cả cần câu cơm cũng bị anh cướp mất đấy."
"Thôi đi, đường đường cậu chủ Mặc làm gì thích công việc xuất đầu lộ diện này của em chứ." Đường Hướng Noãn trêu chọc, trong lòng cũng thầm thở phào một hơi.
Cô biết rõ tình bạn giữa cô và Lăng Mặc nhiều năm như vậy đáng quý cỡ nào, nếu không phải trên buổi tiệc sinh nhật lần đó anh uống say tỏ tình với cô, cô hoàn toàn không biết hóa ra anh ấy vẫn luôn thích cô.
Nhưng sau khi tỉnh rượu, anh lại tỏ ra như chưa từng xảy ra chuyện gì, tới tận bây giờ vẫn không hề nhắc tới chuyện đó.
Đường Hướng Noãn cũng vờ như không biết, có lẽ cũng chỉ là lời say khi anh đã uống say rồi thôi.
Một thiếu gia như anh có loại phụ nữ nào mà chưa có chứ?
"An Nhiên, đêm hôm khuya khoắt không ngủ được nên mới tới tìm anh tán gẫu chứ gì?" Lăng Mặc dụi tắt mẩu thuốc lá trong tay, đăm chiêu nhìn bầu trời đêm mù mịt.
Đường Hướng Noãn trầm ngâm một lát rồi đáp: "Đúng là em có việc cần nhờ anh giúp."
Đôi mắt Lăng Mặc sâu như đầm nước tĩnh mịch không nhìn thấy đáy, cô rất ít chủ động mở miệng xin anh trợ giúp, nên nghe cô nói vậy khiến anh có chút giật mình.
Nhưng trên thế giới này, An Nhiên là người đầu tiên cầu xin anh, cũng là người đầu tiên khiến anh cam lòng trả giá mọi thứ.
Lăng Mặc cúp máy, trở lại phòng, người phụ nữ xinh đẹp như báu vật kia lập tức quấn lấy anh ta: "Cậu Mặc."
Lăng Mặc đẩy cô ta ra, trên khuôn mặt hiện lên chút chán ghét.
"Cô đi đi."
Lăng Mặc bắt đầu mặc quần áo.
Cô gái kia có chút khó hiểu, rõ ràng vừa rồi anh còn cực kỳ nhiệt tình, sao mà sau khi nhận một cú điện thoại thì anh lại như trở thành người khác, lạnh lùng tới mức khiến cô ta không dám tới gần?
"Cậu Mặc, khuya lắm rồi, ngài còn định đi đâu?" Cô ta nhìn dáng vẻ của Lăng Mặc, trông giống như sắp ra ngoài.
"Chuyện của tôi chưa tới lượt cô hỏi." Giọng của Lăng Mặc lạnh lùng như băng đá, khiến cô gái kia sợ tới mức run rẩy.
Cô ta lập tức biết điều mặc quần áo rời đi.
Nghe đồn tính cách cậu Mặc vốn quái dị, lúc mà dịu dàng thì anh có thể cưng chiều cô lên tận trời cao, nhưng lúc mà anh tức giận thì có thể đẩy cô xuống thẳng bùn lầy.
***
Thủ đô.
Vai nam chính trong bộ Phong Vân lần này là diễn viên phái thực lực Lâm Thu Sinh, có khuôn mặt tuấn tú và đầy vẻ nam tính.
Nhưng khi Đường Hướng Noãn diễn với anh thì lại thường xuyên mất tập trung, không thể vào đúng trạng thái được.
Trong đó có một cảnh hôn, cảnh này yêu cầu Đường Hướng Noãn phải chủ động hôn lên môi Lâm Thu Sinh, nhưng cô thử nhiều lần đều bị cắt, sau đó là tiếng mắng mỏ tức giận của đạo diễn.
"An Nhiên, rốt cuộc cô có biết diễn không vậy! Chỉ một cảnh hôn đơn giản mà cô cũng không làm được thì còn làm diễn viên cái quái gì nữa!"
Đường Hướng Noãn im lặng không nói gì, cô không biết mình bị làm sao, vốn chẳng phải hôn nhau thật, chỉ là theo góc quay nhìn giống vậy thôi, nhưng cô vẫn cứ không thể điều chỉnh trạng thái cho đúng được!
"Lại thử thêm một lần nữa, nếu cô còn không làm được, tiếp theo không cần diễn nữa!" Đạo diễn nổi giận. Ông ta là đạo diễn có thâm niên, tất cả các diễn viên đóng phim của ông ta có ai mà không thuộc phái thực lực, nhưng lại để cho một người mới như cô đến diễn, lãng phí bao nhiêu thời gian công sức của ông ta!