Đường Hướng Noãn đang trang điểm lại, còn một lát nữa mới đến bộ phim tiếp theo, cô gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
Lần thứ hai gặp Vân Đóa khiến cô có chút bất ngờ, không phải về điều gì khác mà chính là về cái bụng của cô ta. Vân Đóa cố tình ưỡn bụng ra, người khác không chú ý mới lạ.
Đường Hướng Noãn đi đến trước mặt cô ta, lông mày khẽ nhếch lên, chế giễu nói: “Sao thế? Bị đau lưng à?”
Mặc dù cô đã biết Vân Đóa không phải bị đau lưng mà là đang mang thai, nhưng cô cố ý không nói ra. Đương nhiên không thể để cho cô ta đắc ý được.
Vân Đóa liếc nhìn cô một cái: “Chị An Nhiên, nhìn thấy tôi mang thai, trong lòng chị chắc hẳn khó chịu lắm nhỉ?”
“Tại sao phải khó chịu? Tôi mừng còn không kịp.” Đường Hướng Noãn vô cùng thẳng thắn đáp.
Trên thực tế cô chẳng có chút khó chịu nào cả, Vân Đóa đã mang thai, có nghĩa là Phương Thần sẽ không còn bám lấy cô nữa? Chuyện vui như này nên đốt pháo để ăn mừng!
Vân Đóa hừ lạnh một tiếng: “Cô đừng có mà nghĩ một đằng nói một nẻo, tôi biết thừa trong lòng cô không dễ chịu, cô đừng giả bộ, tôi còn lạ gì chút lòng dạ nhỏ nhoi của cô.”
Đường Hướng Noãn không khỏi liếc nhìn cô ta đầy nghi hoặc, cô rất muốn biết, chút lòng dạ nhỏ nhoi của cô là cái gì?
Đường Hướng Noãn nhìn lướt qua phần bụng dưới hơi nhô lên của cô ta, cùng lắm cũng chỉ mang thai được hai ba tháng, sao cô ta cứ làm như mình đang mang thai bảy tám tháng vậy?
Dáng vẻ khoa trương này thật khiến cô mệt mỏi. Cô ta như muốn nói cho cả thế giới đều biết là mình đang mang thai.
“An Nhiên, cô đừng mơ tưởng có thể quay lại với Phương Thần, hiện tại tôi đã mang thai con của anh, chúng tôi sắp kết hôn rồi.” Vân Đóa hung hăng dọa nạt, dáng vẻ này giống như người vợ đang lên mặt dạy dỗ kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình…
Đường Hướng Noãn cảm thấy bất đắc dĩ, cô vô cùng không thích cảm giác này.
“Vậy thì chúc hai người sống cùng nhau đến khi đầu bạc răng long, hiện tại những gì cô nên nói đã nói xong rồi, nhưng gì tôi không nên nghe đã nghe hết rồi, mời cô đi giùm tôi.” Đường Hướng Noãn không muốn lãng phí thời gian với cô ta, nếu như đến đây để khiêu khích, xin lỗi, cô không có thời gian rảnh mà đi tiếp chuyện.
“Đứng lại!” Vân Đóa bị xem nhẹ thì có chút thẹn quá hóa giận.
Đường Hướng Noãn đưa lưng về phía cô ta, ngay cả quay đầu lại cũng lười.
“Cô còn chuyện gì thì nói hết ra đi, ngộ nhỡ lần sau gặp lại cô, eo cô lại gãy ra mất.” Đường Hướng Noãn rất nghĩ cho cô ta mà nói.
“…” Vân Đóa trừng mắt nhìn cô: “Tôi biết cô ghen ghét tôi, cô cũng muốn sinh con cho Phương Thần đúng không? Tôi nói cho cô biết, không thể!”
Đường Hướng Noãn như nghe thấy một câu chuyện buồn cười nhất thế kỷ, cô muốn sinh con cho Phương Thần? Cô muốn cái mông ý!
“An Nhiên, không ngờ cô có năng lực lớn như này, vụ bê bối lớn như vậy mà vẫn có thể chìm vào quá khứ, cô tìm được kim chủ mới rồi hả?” Không ngờ rằng cô bị công ty cũ hủy hợp đồng lại ký được hợp đồng với Tạo Mộng.
Trong này chắc chắn có điều mờ ám, nhưng cô ta lại không thể tra ra được là ai đang giúp đỡ An Nhiên.
“Còn hơn cô hiện tại đang vác cái bụng bầu, trừ khi có kim chủ nào khẩu vị nặng, nếu không thì chả có ma nào thèm thuồng cô.”
“Cô…” Vân Đóa biết rằng bản thân đấu võ mồm không lại được cô, nhưng hôm nay cô ta đến đây không phải là để bị dạy dỗ.
Vân Đóa nhìn quanh bốn phía, vừa đúng dịp có không ít người đang đi ngang qua chỗ này, cô ta nhếch miệng, bắt đầu lớn giọng nói: “Mọi người đến đây mà xem, đây chính là con đàn bà đã dụ dỗ chồng của tôi, đúng là không biết xấu hổ.”
Đường Hướng Noãn nhíu mày, cô vừa mới đến công ty Tạo Mộng, đoàn đội bên người trừ Lưu Tịnh ra, toàn bộ đều là người mới.