Đường Hướng Noãn trợn tròn mắt, theo bản năng định đóng sầm cửa lại.
Ai ngờ Nam Diệc Sâm đã đưa một chân vào ngăn cô lại, hơn nữa còn nhanh chóng đảo khách thành chủ, cưỡng chế đẩy cửa bước vào.
"Anh... Anh là ai!" Đường Hướng Noãn thấy không trốn được nữa, cũng chỉ còn cách bật chế độ giả ngu.
Nam Diệc Sâm khẽ nhếch khóe miệng, giả vờ, cô còn giả vờ nữa!
Rõ ràng đã nhận ra anh cho nên mới hoảng hốt vội vàng định chặn anh bên ngoài cửa.
"Bà xã, trí nhớ của em kém thật đấy, chúng ta đã đăng ký kết hôn cả rồi, em còn hỏi anh là ai?"
Nam Diệc Sâm áp sát cô, Đường Hướng Noãn đành phải lùi ra sau một bước.
Nam Diệc Sâm nhìn khuôn mặt sạch sẽ của cô, bình luận: "Ừm, dáng vẻ hôm nay trông thuận mắt hơn nhiều."
Đường Hướng Noãn biết chắc chắn anh đã nhận ra cô từ bữa cơm lần trước rồi, chết tiệt, lúc ấy mặt cô trông đã như thế kia rồi mà vẫn bị anh nhận ra!
Đường Hướng Noãn nuốt một ngụm nước bọt, cố tỏ ra trấn tĩnh: "Anh... Anh đừng có tới đây, tới nữa là tôi kêu lên đấy!"
"Kêu lên? Lý Hạ Mộng đã đi rồi, chỗ này của cô còn có ai?" Nam Diệc Sâm đã điều tra mọi thứ từ trước, anh từng tới nhà của Đường Hướng Noãn, vừa bước vào thì đã biết nơi đó không có người ở được một thời gian rồi.
Đường Hướng Noãn hít vào một hơi thật sâu, tuy đoán được anh sẽ tìm được cô, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy!
Cô bình tĩnh lại chốc lát rồi mới hỏi: "Anh muốn thế nào?"
Nam Diệc Sâm nhìn vào nơi cổ áo bung mở, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười xấu xa: "Cô đã là vợ tôi rồi, tôi muốn làm thế nào thì làm thế đó."
"Anh!" Đường Hướng Noãn hung dữ trợn mắt trừng anh: "Anh luôn miệng nói tôi là vợ anh, anh có chứng cứ gì không!"
Nam Diệc Sâm lấy một cuốn giấy chứng nhận màu đỏ ra đặt trên bàn bên cạnh, nói thẳng vào trọng tâm: "Bà xã ạ, sau này đừng có vứt thứ này lung tung, nhất là trong thùng rác."
Đường Hướng Noãn nhớ ra quả thực cô có tiện tay quẳng nó vào trong thùng rác, nhưng mấu chốt là tại sao nó lại xuất hiện ở đây?
Anh lại có thể tự do ra vào nhà cô?
Ha, cho dù anh có là cậu Tư nhà họ Nam thì cũng không thể tùy tiện như thế được!
"Tôi phải kiện anh tội xâm nhập chung cư tư nhân phi pháp!"
Anh đúng là quá coi trời bằng vung rồi! Cô không tin không ai trị được anh!
Nam Diệc Sâm không hề có chút sợ hãi, anh dang tay, thoải mái ngồi xuống ghế sô pha: "Vợ chồng sau khi kết hôn thì tài sản là của chung, của cô chính là của tôi, không có chuyện phi pháp."
Dáng vẻ kiêu ngạo này của anh thực sự khiến Đường Hướng Noãn tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi, cô không tin mình thật sự đăng ký kết hôn với người xa lạ!
"Ngày đó rõ ràng tôi uống say, vì sao chúng ta còn có thể đăng ký kết hôn được! Rõ ràng tờ giấy này là giả mà!"
Cô đúng là còn nhớ hôm đó mình uống say mèm, nếu không gặp phải anh thì không biết cô sẽ thành cái gì mất.
Nam Diệc Sâm chỉ nhíu mày, Đường Hướng Noãn nhìn phản ứng của anh, chút hy vọng nhỏ nhoi trong lòng dần tắt ngúm.
Anh là cậu Tư Nam của thủ đô, có chuyện gì mà anh không làm được chứ...
Nhưng điều này thật không công bằng!
Cô hoàn toàn không đồng ý cuộc hôn nhân như vậy!
Đường Hướng Noãn nhìn chằm chằm anh: "Tại sao lại là tôi? Chẳng lẽ cậu Tư Nam phóng khoáng vậy sao? Đăng ký kết hôn với một cô gái xa lạ, anh không sợ người nhà phản đối sao?"
Nam Diệc Sâm nhún vai, nở nụ cười bất cần tỏ vẻ không sao cả.
Cái mà anh muốn chính là sự phản đối của nhà họ Nam.
Từ nhỏ đến lớn không phải anh luôn làm việc không theo khuôn mẫu chuẩn mực hay sao?