Hợp Đồng Hào Môn: Boss Nam Thần Quá Khó Chơi

Chương 15




"Xùy, đồ bạn tồi." Lý Hạ Mộng bị đập trúng cũng không giận, mà nói tiếp: "Cậu đừng có không tin, mình tìm thầy tính toán rồi, thầy nói năm nay hoa đào của mình nở rộ, chắc chắn sẽ gặp được đối tượng mà mình thích!"

Đường Hướng Noãn liếc nhìn cô ấy đầy ghét bỏ: "Có mà gặp hạn thì có."

Lý Hạ Mộng tiếp tục phân vân nhìn quần áo trong tay: "Rốt cuộc nên chọn bộ nào? Hướng Noãn, cậu biết chọn đồ thì cho ý kiến đi."

Đường Hướng Noãn cuối cùng cũng sinh lòng từ bi chịu nhìn cô ấy. Dưới ánh mắt chờ mong của Lý Hạ Mộng, cô chỉ vào hai cái váy, nói: "Gà trống nhỏ chỉ trúng cái nào thì là cái đó."

Chữ cuối cùng, ngón tay cô chỉ vào chiếc váy màu xám nước, cô bèn nghiêm trang nói: "Ừm, chính là nó."

Lý Hạ Mộng kinh ngạc tới mức suýt rớt cằm, cô bạn mình không khỏi quá tùy tiện rồi chứ!

Nhưng thực ra cô ấy cũng hiểu chiếc váy dài màu xám nước này trông hợp với mình hơn.

Cho nên cô ấyvui vẻ đi thay đồ.

Sau khi thay xong, cô ấy bắt đầu thấy căng thẳng: "Hướng Noãn, mình căng thẳng quá trời. Cậu xem trái tim mình nè, đập thình thịch như sắp văng ra ngoài tới nơi rồi!"

Đường Hướng Noãn giơ tay đặt trước ngực cô ấy, tiện thể sờ soạng khuôn ngực cúp C, ôi mềm ghê...

"Cậu đúng là biến thái!" Lý Hạ Mộng giật mình, lập tức né tránh, đề phòng trợn mắt trừng Đường Hướng Noãn đang cười trộm.

"Là cậu tự chủ động dâng tới, không sờ thì có phải phí không." Đường Hướng Noãn cười trông khá lưu manh.

Lý Hạ Mộng trừng cô, nhưng lại nhanh chóng áp sát vào cô: "Hướng Noãn, Noãn Noãn, cậu yêu mình đúng không? Mình yêu cậu nhất đó..."

Đường Hướng Noãn ghét bỏ đẩy cô ấy ra, mà Lý Hạ Mộng thì nhất định không chịu buông tay, quấn chặt lấy cô như bạch tuộc.

"Nói đi, muốn mình làm gì?"

Chút mưu mẹo này của Lý Hạ Mộng, chả lẽ cô còn không biết?

Đơn giản là cô ấy đang có việc muốn nhờ vả cô cho nên mới bám chặt lấy cô như vậy. Dù sao cô đã nhìn thấy quá nhiều rồi, lần trước Lý Hạ Mộng muốn cô đi chụp ảnh khỏa thân của một người mẫu nam, cũng là dáng vẻ đáng khinh này.

Lý Hạ Mộng nở nụ cười đáng khinh khiến Đường Hướng Noãn cũng phải sởn tóc gáy.

"Hướng Noãn, cậu đi cùng mình nha." Lý Hạ Mộng nói với giọng điệu chảy nhớt tới mức không thể điệu hơn.

Đường Hướng Noãn còn chưa kịp phản ứng: "Cùng cậu đi làm gì cơ?"

"Xem mắt đó..."

Đường Hướng Noãn bạc tình đẩy cô ấy ra: "Lý Hạ Mộng, cậu vừa phải thôi nha, đi xem mắt mà còn phải đi cùng! Lúc lên giường cậu có muốn mình lên cùng không?"

"Ây da, Hướng Noãn à, đây là người ta đang căng thẳng quá mà! Cậu xem, đối phương ưu tú như thế, mà mình, mình..." Lý Hạ Mộng lắc mạnh Đường Hướng Noãn.

Đường Hướng Noãn bị cô lắc tới mức sắp nôn ói ra rồi, bèn đẩy mạnh cô ấy ra: "Lý Hạ Mộng, có phải lần đầu cậu đi xem mắt đâu, giả vờ giả vịt cái khỉ ấy."

Nếu là lúc thường, Lý Hạ Mộng nhất định sẽ mắng lại, nhưng hôm nay thì khác, ai bảo cô ấy đang cầu cạnh Đường Hướng Noãn chứ.

Lý Hạ Mộng chắp tay trước ngực, dùng vẻ mặt rưng rưng như cún con cầu xin Đường Hướng Noãn.

Đường Hướng Noãn chịu với cô ấy: "Gần đây mình bị bê bối quấn thân, ra ngoài không phải là bị người ta ném rau xanh trứng thối vào người sao?"

Lý Hạ Mộng nghe xong, biết có triển vọng, bèn đổi thái độ ngay: "Mình đã nghĩ cách cho cậu rồi, chờ mình trang điểm cho cậu, đảm bảo đến chính cậu cũng không nhận ra bản thân ấy chứ!"

Khóe miệng Đường Hướng Noãn giật giật, cô thật sự không lay chuyển được Lý Hạ Mộng, đành phải để mặc cho cô ấy định đoạt.

Nửa tiếng sau, Đường Hướng Noãn rốt cuộc không chịu nổi.