Sở Thiên Bích tốt bụng đưa khăn tay từ biệt, "Uông tiểu thư tạm biệt, có rảnh tới uống trà."
Uông Na rời đi, mặc dù cô bị kéo vào phòng làm việc, nhưng vừa vào cửa anh ta liền cách xa cô, hơn nữa cảnh cáo mình an phận. Cô không ngu, dĩ nhiên biết anh ta đang diễn trò, còn diễn cho ai nhìn, có ngốc cũng nhìn ra được.
Bên trong phòng làm việc hai người hai nơi, xa xa nhìn nhau.
"Sự kiên nhẫn của anh hết rồi." Sở Thiên Hàn hét lên.
Ôn Ngọc Thanh thành thực gật đầu, "Nhìn ra được." So với anh, cô muốn giữ sự bình thản.
"Anh không phải là cha mẹ quái đản của em, em lại không giải thích gì đem dấu tình yêu đi." Anh chịu đủ rồi, phương pháp bình thường đối với cô căn bản là không hiệu quả.
Sắc mặt Ôn Ngọc Thanh trầm xuống, "Xin anh chú ý lời nói, đó là cha mẹ của em."
Anh thất vọng cúi mặt, "Thật xin lỗi, anh chỉ là muốn em bỏ đi đoạn quá khứ không vui, thật sự rất khó sao?"
"Ít nhất có thể so với việc mọi người phá giải mật mã lập trình của em khó hơn nhiều." Vẻ mặt cô u ám.
"Chúng ta không phải họ, sẽ không dẫm lên vết xe đổ của họ." Anh tiến lên phía trước, định ôm cô vào ngực.
Cô đi tới cửa sổ sát đất cúi xuống nhìn dòng người, "Anh quên sao? Còn năm ngày là hết hạn hợp đồng giữa chúng ta, anh định nuốt lời? Em nhớ thương nhân phải có uy tín." Nếu như cuộc sống nhất định phải có một đoạn tình yêu, cô thà cất giấu ở chỗ sâu nhất trong tim, tự mình gặm nhấm nỗi buồn.
"Hợp đồng, em cho rằng với tình trạng bây giờ, anh có thể thực hiện hợp đồng sao?"
"Hợp đồng là anh định ra, anh không quên chứ." Ôn Ngọc Thanh rất tỉnh táo nhìn anh.
"Đây chính là nguyên nhân em cho anh xem tài liệu thật?" Anh nhíu mày.
Cô khẽ cười, "Dù sao chúng ta cũng là vợ chồng, nếu anh muốn biết lai lịch của em, về tình về lý cũng nên cho anh biết, không phải sao?"
"Nhưng em ngăn cản Lý Tử Minh." Sở Thiên Hàn liếc mắt về phía phòng làm việc của Lý Tử Minh.
Nụ cười trên mặt của Ôn Ngọc Thanh mở rộng, "Đó là do anh ta ngốc, dùng máy tính của mình xâm nhập vào."
Vẻ mặt Sở Thiên Hàn cứng lại, "Anh hiểu, em muốn làm anh bỏ đi ý định giữ em lại, ông em là một nhân vật không nên động vào, em muốn anh biết khó mà lui."
"Không, ông ấy chỉ là máu lạnh vô tình, chỉ biết là làm cho mọi người phải phục tùng ông, cho tới bây giờ cũng không muốn đi thỏa hiệp, mà đã hại chết đứa con trai duy nhất của mình, cũng gián tiếp hại chết mẹ em, khiến em vĩnh viễn không có cách nào tha thứ cho ông ấy, cho dù trên đời này ông ấy là người thân duy nhất."
"Nhưng, ông ấy cũng không nghĩ bỏ rơi em." Ánh mắt của anh sắc bén. Bất kỳ một cái gì làm thương tổn lòng người phụ nữ của anh, anh đều không thể tha thứ.
Ôn Ngọc Thanh lặng lẽ nhắm mắt, yếu ớt nói: " Ông ấy vĩnh viễn không nhận sai, cho dù lỗi lớn như vậy, ông ấy thà vĩnh viễn tiếp tục sai lầm."
"Ông ấy tìm được em sao?" Tim của anh nhói, giọng nói hơi run.
Cô ngẩng đầu lên, thản nhiên cười, "Cái gì muốn đến thì sớm muộn cũng đến, muốn giải quyết ân oán, nếu không sẽ không thanh thản ngủ ngon."
"Em bình thường có thể ngủ." Đối với giấc ngủ không tốt của cô mà nói lên thắc mắc.
Cô liếc mắt anh một cái, vươn vai, "Anh đã nghe việc tìm niềm vui trong đau khổ chưa?"
Sở Thiên Hàn thất vọng đau khổ thầm than. Bất tri bất giác khẩu khí trong lời nói cô nói với anh đang dần dần thay đổi, từ e ngại, cẩn thận, né tránh đến ngang ngược, tùy hứng, mà cô lại hoàn toàn không biết, ý đồ lừa mình dối người, làm cái gì cũng không có.
"Mở cửa, Ôn Ngọc Thanh, cô chui ra đây cho tôi." Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa như sấm, kèm theo tiếng gầm rú giận dữ của Lý Tử Minh.
Sở Thiên Hàn nhíu mày, sắc mặt không tốt đi tới cửa, không có dấu hiệu gì là cửa mở, khiến Lý Tử Minh suýt tý nữa đập đầu xuống đất.
"Ông gào rú gì?"
"Bà xã ông...... thật là quá đáng!" Ngón tay anh run run chỉ vào tên đầu sỏ gây chuyện, "Cô dám đem tôi viết thành tiểu thụ?" Anh sắp điên mất, bị một người phụ nữ xấu xa làm cho phát điên, quả thật là sỉ nhục danh tiếng của anh trong giới luật sư.
Ôn Ngọc Thanh cười tao nhã hiền hoà, "À, anh đọc được, biết trước tôi nên tắt máy." Mới vừa rồi động tác Sở Thiên Hàn quá đột ngột, làm cho cô nhất thời không kịp phản ứng, quên tắt laptop, nội dung bị lộ rồi, vốn muốn chờ khi viết xong sẽ cho hắn "Kinh ngạc".
Hứng thú nhìn bạn tốt, Sở Thiên Hàn đối với chuyện hắn bị tả thành tiểu thụ hiển nhiên rất quan tâm, đặc biệt muốn biết dưới ngòi bút của Ôn Ngọc Thanh anh ta sẽ thành hình dáng gì.
"Tôi có thể kiện cô vì bôi xấu tôi."
"Ai nói nhân vật trong sách không thể đặt cùng tên tuổi giống anh? Chẳng lẽ tên tuổi anh đã có bản quyền, người khác không thể dùng sao?"
"Cô ngấm ngầm hại tôi, rõ ràng ngầm châm chọc tôi."
"Đó là khả năng liên tưởng của anh quá phong phú, hơn nữa còn bị chứng vọng tưởng." Ôn Ngọc Thanh ứng đối tự nhiên, trình độ hoàn toàn không thua một đại luật sư có bằng quốc tế.
"Tôi giống như tưởng tượng quá phong phú...... bị chứng vọng tưởng......" Lý Tử Minh trợn mắt suýt chút nữa không nhắm lại mắt được.
Ôn Ngọc Thanh cười gian trá, ánh mắt trở nên kỳ lạ, "Đại luật sư, anh có muốn nhìn thấy anh là người mẫu manga (truyện tranh), hơn nữa còn là H tới cực điểm không?" Cuối cùng, nháy mắt mấy cái.
Lý Tử Minh ngây người như phỗng, thật lâu không nói gì, anh quả thật không biết nên nói gì.
Khi Sở Thiên Hàn thưởng thức được tác phẩm xuất sắc của em gái thiếu chút nữa cười vỡ bụng. Anh chưa bao giờ biết em gái mình còn có tài năng này, vẽ tương đối lớn, rất có tiêu chuẩn nghề nghiệp.
"Lý tưởng của Thiên Bích chính là làm nhà vẽ tranh châm biếm." Ôn Ngọc Thanh cười cười.
"Sở Thiên Bích, cô ấy chết chắc rồi, cô ấy dám vẽ tôi." Lý Tử Minh nghiến răng nghiến lợi nói, nhìn giống như muốn đi tìm Sở Thiên Bích. Cô ấy dám! Dám đem anh vẽ thành tiểu thụ, ghê tởm hơn chính là biến thành gay!
Mặc dù Tề Thừa Chính đối với phụ nữ của Sở gia cũng rất bất mãn, nhưng ít nhất dưới ngòi bút của họ không biến mình trở thành tiểu thụ, cũng không có vẽ thành tiểu thụ, cho nên tâm trạng thù địch vô tình vơi đi không ít.
Sau một hồi rối loạn, Lý Tử Minh lôi Sở Thiên Bích rời khỏi phòng làm việc của Sở Thiên Hàn để xử lý, mà Ôn Ngọc Thanh lại cứ đi theo sau.
Bọn họ rốt cuộc đi ra khỏi Sở thị.
Sở Thiên Bích rất tức giận muốn hất tay đang giữ chặt trên hông cô, hoàn toàn không thấy ở một bên, ánh mắt Ôn Ngọc Thanh đầy thích thú.
Tiếng súng chói tai phá vỡ không khí, mang đến nồng nặc mùi thuốc súng, cánh tay phải của Lý Tử Minh bị trúng đạn, ngay lập tức máu tươi chảy ra.
Gần như theo bản năng, Sở Thiên Bích ở bên cạnh anh ta dùng thân bảo vệ, một khắc kia ở trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ, chính là tuyệt đối không để ai tổn thương Lý Tử Minh.
"Nằm xuống!" Đồng thời Ôn ngọc Thanh hét lớn, bổ nhào thân tới, đem hai người ngã trên mặt đất, rồi sau đó nhanh chóng lăn ra ngoài, tránh ra đối phương bắn thêm lần nữa.
Khang Nhạc Di vừa tới Sở thị liền nhìn thấy có súng nhắm vào Ôn Ngọc Thanh, không hề nghĩ ngợi liền nhào tới.
Sở Thiên Hàn vừa bước ra khỏi công ty, thấy một màn xúc động đó, trong nháy mắt đông cứng máu.
Máu chảy ra thấm ướt quần áo, Ôn Ngọc Thanh nhào vào Khang Nhạc Di, mắt bắt đầu đỏ lên, giọng nói run rẩy cùng nghẹn ngào.
"Chị, tại sao?"
"Em biết, tôi không thể nào trơ mắt nhìn em ở trước mắt tôi bị thương." Dường như Khang Nhạc Di dùng hết hơi sức cuối cùng mới nói ra những lời này.
"Chị, chị cố chịu một chút, chúng ta lập tức đến bệnh viện ——"
"Vô dụng......" Khang Nhạc Di cười có chút suy yếu, "Tôi biết rõ......" Vốn chỉ là muốn tới đây trêu chọc Sở Thiên Hàn, không ngờ tới lại đụng phải trường hợp này, bất quá, cô thấy rất may mắn vì mình đỡ phát súng kia.
Ôn Ngọc Thanh nhìn máu từ tim Khang Nhạc Di chảy xuống, trong lòng cô biết rõ, thương ở chỗ này hi vọng sống rất mong manh.
"Gọi xe, đưa cô ấy đi bệnh viện!" Cô gào lên.
Khang Nhạc Di bắt được tay của cô, bờ môi tạo thành nụ cười hiện ra lúm đồng tiền xinh đẹp, "Ngọc Thanh...... Nếu như có............kiếp...... sau...... cho tôi...... được không?"
Cô không chút do dự nào gật đầu, "Chỉ cần chị có thể tìm được tôi."
"Tôi biết rồi...... nhất định......" Tay Khang Nhạc Di từ từ rơi xuống, cuối cùng sinh khí cũng không còn.
"Chị ——" Ôn Ngọc Thanh điên cuồng gào thét, trước mắt hình ảnh hỗn loạn của nhiều năm trước hiện về, cả người mẹ là máu nằm ở trong phòng cấp cứu, trên mặt xinh đẹp nở nụ cười thỏa mãn, bỏ cô mà đi, bà ấy nói muốn đi gặp chồng, nhưng lại bỏ đứa con gái duy nhất của mình ở lại.
"Tại sao? Tại sao mọi người ai cũng bỏ tôi, tại sao?" Cô không cam lòng, vì cái gì mà bắt cô lần lượt phải chia lìa với người thân? Lúc cha chết, cô cũng không được đưa.
Sở Thiên Hàn ôm cô vào trong ngực, "Em còn có anh, còn có anh mà” Anh cảm nhận được nỗi đau của cô, đó là nỗi đau mang theo sự tuyệt vọng, cô nhất định là nhớ tới cái chết của cha mẹ, giờ phút này anh bắt đầu căm hận cha mẹ vợ, bọn họ biết mình chết đi con gái học chịu bao nhiêu tổn thương không?
"Không có, em cái gì cũng không có, em cái gì cũng không giữ được......" Cô nằm ở trước ngực anh gào khóc, giống như tất cả nước mắt từ trước kia kìm hãm giờ chảy ra.
Khi xe cứu thương đến, cô thẩn thờ nhìn thi thể của Khang Nhạc Di được đưa lên cáng, chở đi. Ánh mắt trống rỗng nhìn xe biến mất, sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào.
"Sở tiên sinh, Lý tiên sinh, làm phiền hai vị theo chúng tôi về sở cảnh sát để lấy khẩu cung."
"Được."