Hai người già nhà họ Sở không thể ở yên trong nhà đã ôm nhau rời khỏi nhà, tiếp tục đi du lịch ngắm cảnh các nơi trên thế giới, tiến hành nhiệm vụ vinh quang và vĩ đại là tiêu bớt tài sản.
Phòng khách nhà họ Sở lớn như vậy bị hai người mỗi người chiếm một chỗ, mỗi người vừa nằm vừa ăn đồ ăn vặt, đọc tiểu thuyết, xem ti vi, chính mình đều cảm thấy thoải mái vui vẻ, khiến người giúp việc thỉnh thoảng đi lên thêm trà đưa nước không nhịn được lắc đầu trong lòng thở dài. Số cậu chủ thật khổ nhất định là số vất vả, ngay cả cưới vợ về, cũng nói rõ là vì hưởng phúc mới cưới.
Tiếng điện thoại vang lên, hai người vẫn như cũ chuyên tâm vào việc của mình, ngay cả việc liếc nhìn điện thoại cũng keo kiệt.
Nhưng, hiển nhiên người gọi tính nhẫn nại so với họ còn tốt hơn nhiều, cứ như vậy kiên nhẫn điện thoại vẫn đổ chuông, cuối cùng kêu đến mức có người không nhịn được cầm điện thoại lên tức giận hét, "Lý Tử Minh, rốt cuộc anh muốn gì?"
"Anh tìm chị dâu em."
"Chị ấy chết rồi."
Ôn Ngọc Thanh nghe vậy liếc mắt một cái, sau đó yên lặng tiếp tục xem TV, người chết là sẽ không có bất kỳ kháng nghị nào, cô thuận theo ý, làm người chết.
"Vậy có cần anh gửi điếu văn qua đó không?" Lý Tử Minh rất phối hợp đề nghị.
"Anh cũng đi chết đi, theo chị ấy." Sở Thiên Bích đã giận đến mức không lựa lời nói, chỉ chưa dùng thần công “sư tử rống” để giết chết hắn.
"Nếu như anh trai em không phản đối, anh không ngại, thật."
"Này, chốt lại anh có chuyện gì?" Sở Thiên Bích dựng cờ trắng. Cô tự biết tính nhẫn nại không bằng bạn tốt, da dầy không bằng luật sư gian trá, không thể làm gì khác hơn là đầu hàng.
"Em hỏi chị dâu em, cô ấy thật không đến Sở thị xem chuyện vui à? Hình ảnh nóng bỏng hạn chế người xem nha, Sở tổng giám đốc sắp cầm cự không được rồi." Giọng Lý Tử Minh tràn đầy hả hê khi có người gặp hoạ, một chút xíu ý tứ thông cảm cũng không có.
"Này, Ngọc Thanh, chị thật sự muốn mặc kệ anh trai em ngang nhiên ăn vụng sao?" Sở Thiên Bích tức giận chuyển sang Ôn Ngọc Thanh, lớn tiếng hỏi, một ít cũng không tị hiềm.
"Người chết là không trả lời bất cứ vấn đề gì." Ôn Ngọc Thanh tốt bụng nhắc nhở em chồng một sự thật rõ rành rành.
"Chị cũng không phải chết thật." Sở Thiên Bích thiếu chút nữa hộc máu tại chỗ.
Ôn Ngọc Thanh rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Chị thà để luật sư Lý cho rằng chị đã chết?" Anh ta thật là không sợ mệt, không ngừng lãng phí tài nguyện điện thoại.
"Chị ấy nói, mong anh coi chị ấy đã qua đời, không cần gọi lại."
Tắt điện thoại không tới nửa phút, điện thoại lần nữa vang lên, khiến sắc mặt Sở Thiên Bích trở nên rất khó coi, tức giận có thể chạy vào phòng bếp cầm dao chém đứt dây điện thoại.
"Chị dâu, chị làm ơn nghe đi." Không thể để cho cô yên tĩnh, hưởng cuộc sống an nhàn à?
Ôn Ngọc Thanh ung dung cầm điện thoại lên, dùng giọng nói rất nhẹ nhàng mà nói: "Luật sư Lý, anh rất hi vọng tôi đến sao?" Hắn cũng không hối hận.
"Cô chịu tới sao?" Giọng nói vô cùng mừng rỡ. Như vậy thì có kịch hay để xem rồi.
"Tôi sẽ đi cùng Thiên Bích, nghe nói Thiên Bích rất thích Tề thư ký đẹp trai, thật hy vọng bọn họ có thể kết thành tình yêu." Giọng nói nhẹ nhàng, khiến người ở đầu bên kia nghe được mà mồ hôi lạnh toát ra.
"Đừng tới nữa, thật không cần." Dùng mọi thủ đoạn để cho Sở đại tiểu thư không gặp Tề thư ký, hắn tuyệt đối không muốn kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
"Khách khí như vậy làm gì? Chúng ta quả thật cũng rất muốn đi gặp Tề thư ký, dù sao đàn ông như vậy cũng ít khi thấy." Nụ cười Ôn Ngọc Thanh rực rỡ. Muốn xem kịch sao? Tốt, anh ta cảm thấy thoải mái, bởi vì cái gọi là một người vui không bằng mọi người vui, cô nhất định giúp anh ta.
"Đàn ông đẹp trai? Công ty anh trai em có?" Sở Thiên Bích lập tức chạy tới, cặp mắt phát ra ánh sáng.
"Tuyệt đối là tiểu thụ loại tốt, so với trên Manga đẹp hơn nhiều, muốn xem à?" Ôn Ngọc Thanh rèn sắt khi còn nóng thả mồi.
"Có, có......" Sở Thiên Bích hưng phấn không thôi nhảy dựng lên.
Nửa giờ sau hai bóng hình xinh đẹp nhà họ Sở xuất hiện ở Sở thị, khiến nhân viên công ty nhìn thấy kinh ngạc.
Vợ tổng giám đốc đến, mà trong phòng làm việc của tổng giám đốc đang có người phụ nữ rất xinh đẹp, lúc này hai người gặp nhau, không biết ai thắng ai thua?
Thực sự rất tức giận, nhưng ánh mắt hai người nhà Sở chỉ dừng lại ở mọi người không tới ba giây liền cùng nhau di chuyển về phía cực phẩm nam trong suy nghĩ của họ —— Tề Thừa Chính, làm cho hai người đàn ông ở đây bốc hoả. Thiếu chút nữa dùng ánh mắt đem Tề Thừa Chính róc xương lóc thịt lăng trì xử tử, phá huỷ dung nhan vạn lần mới có thể hết giận.
"Nếu là anh ta chịu ăn mặc thiếu vải giống như Uông Na, tin rằng càng đáng xem hơn nha." Nhìn thấy nước miếng của Sở Thiên Bích sẽ chảy xuống, bất cứ lúc nào cũng có thể hành động, khiến khóe mắt Lý Tử Minh run rẩy.
"Nếu như khoe tư thế gợi cảm khiêu khích, tuyệt đối sẽ làm thế giới điên cuồng." Ôn Ngọc Thanh hơi khoa trương hình dung, khiến Sở Thiên Hàn nổi giận.
"Anh có muốn làm người mẫu truyện tranh không?" Hai cô gái trăm miệng một lời hỏi, trong mắt biến ảo nghĩ giống nhau như đúc.
"Không muốn." Tề Thừa Chính trả lời như đinh đóng cột, không nhịn được đưa tay cầm quần áo kéo một chút. Đột nhiên anh cảm giác mình ăn mặc quá mỏng.
"Sẽ vẽ anh thật đẹp, thật tuấn tú, tuyệt đối sẽ là báu vật trong báu vật." Ôn Ngọc Thanh khuyên bảo.
"Tôi đối với sức hấp dẫn của mình đã rất hài lòng." Tề Thừa Chính giữ vững niềm tin của mình.
Ánh mắt Ôn Ngọc Thanh cùng Sở Thiên Bích giao nhau, ánh mắt ngầm hiểu nhau, đã lén hiểu ý nhau. Có người sống lưng bắt đầu rét run, vô cùng lạnh.
*** ******
Rất kỳ lạ!
Đây là tiếng nói trong lòng của tất cả nhân viên trong Sở thị. Tổng giám đốc kết hôn, hơn nữa gần đây phu nhân ngày ngày đều có mặt ở công ty, nhưng tuyệt đối không phải là cảnh hoà thuận trong gia đình. Vợ tổng giám đốc mặc dù mỗi ngày đúng giờ đến, nhưng mục tiêu công khai nhắm vào thư ký riêng của tổng giám đốc, đương nhiên mọi người đều xếp Tề thư ký là kẻ gây tai hoạ có nhan sắc, bất quá hành vi của vợ tổng giám đốc trắng trợn làm cho người khác không nói nên lời.
Về phần —— Uông Na, bọn họ không hề xa lạ gì, nhưng ngay trước mặt vợ tổng giám đốc, cùng tổng giám đốc giống như trẻ sinh đôi.
"Chưa từng thấy qua có người không biết xấu hổ như vậy." Sở Thiên Bích hướng tới cửa phòng làm việc của tổng giám đốc hô to.
"Ai kêu em nhìn, cần gì ngược đãi thần kinh thị giác của mình?" Ôn Ngọc Thanh uống một ngụm trà, dáng vẻ rất thanh thản, giống như mới vừa rồi người cô gái đó ôm không phải chồng mình.
"Em buồn chán." Sở Thiên Bích hô to, "Anh Tề đâu? Giờ em không được thấy anh ta cả người không có tí sức lực nào, thật là người rất đẹp trai nha."
Ôn Ngọc Thanh liếc nhìn Lý Tử Minh một cái, quả nhiên, khóe miệng anh ta đã bắt đầu run run. Ôi! Tội quá, cô sớm nói qua, thật không có hứng thú đến xem trò vui, anh ta còn cố tình không từ bỏ ý định, hiện tại cô không nhìn cũng cảm thấy thật có lỗi.
Tề Thừa Chính rất đau khổ, quả thật sống không bằng chết. Vốn một mình Ôn Ngọc Thanh dùng ánh mắt gian xảo nhìn hắn cũng làm anh run sợ, cộng thêm Sở đại tiểu thư đến góp vui, thì càng thêm khổ không thể tả.
Chẳng những ông chủ thỉnh thoảng dùng ánh mắt giết người bắn tới đây, còn có một vị đại luật sư không làm việc đàng hoàng không lo kiếm tiền, động một chút là chạy đến Sở thị tán gẫu, trước kia không bao giờ thấy anh ta ân cần với bạn bè?
"Bà chủ, cô thật không vào xem một chút? Tổng giám đốc tự chủ không có tốt như vậy chứ?" Không phải là anh trải qua thời gian dài bất mãn mượn cơ hội phát tiết, chẳng qua là nhìn vào thực tế mà nói. Dĩ nhiên, mục tiêu cuối cùng của anh là dời sự chú ý của vợ tổng giám đốc.
"Nếu xảy ra sớm muộn sẽ xảy ra, cần gì chạy đi xem?" Ôn ngọc Thanh Vân khẽ nói, tiếp tục gõ bàn phím. Đàn ông đẹp ở phía trước, trò vui đang diễn, tâm tình của cô vô cùng vui vẻ, thật sự mạch cảm xúc tuôn trào.
"Vậy hoàn toàn không ngăn cản, mặc kệ sao?" Tề Thừa Chính tận tình khuyên bảo, chỉ cầu cô nhanh chóng rời tầm mắt của mình đi, nếu không không biết lúc nào thì người bên trong sẽ nuốt anh vào bụng, không nhìn lượng công việc của anh gần đây tăng lên, ngay cả quầng thâm quanh mắt cũng xuất hiện, nghiêm trọng hơn là không ngủ đủ giấc!
"Hết cách xoay chuyển, nghe qua chưa?" Cô không phải nghiêm túc đáp lại, giọng đùa cợt chiếm hơn một nửa.
"Thử đều không thử liền cho là hết cách xoay chuyển?" Hiện tại Lý Tử Minh cảm thấy ban đầu Sở Thiên Hàn ký thêm một tờ hợp đồng là đã đoán trước rồi, theo tình hình trước mắt phân tích, Ôn Ngọc Thanh nếu không phải là thiếu sợi thần kinh tình cảm, nhất định đặc biệt đùa giỡn, hoặc là căn bản không muốn cho cuộc hôn nhân giả này hoá thật, cho dù cô yêu Sở Thiên Hàn.
Chẳng lẽ chuyện này liên quan tới thân thế của cô sao? Nghĩ đến thân thế của cô, không nhịn được cảm giác buồn nôn bốc lên, virus quá mạnh, đem rất nhiều tài liệu quan trọng của anh xoá sạch, mà anh lại không dám hỏi thẳng người trong cuộc, chỉ có thừa dịp cô bị người khác cuốn lấy không thể phân thân mới đi tìm trong laptop của cô, nhưng — cô thật sự rất ác, có một lần cô để lại một câu "Chúc ngươi chơi vui vẻ".
Nếu bàn về chỉ số xấu xa, Lý Tử Minh tin Ôn Ngọc Thanh là số một.
"Người thông minh nhất định vô cùng rõ ràng thời thế, sẽ không ngu mà đi lãng phí thời gian cùng tinh lực." Cô cười sâu xa, có ý thâm hiểm.
Gương mặt Lý Tử Minh tuấn tú lúc trắng lúc xanh, tựa như mở ra hiệu nhuộm.
"Bà xã." Phòng tổng giám đốc bỗng nhiên mở ra, gương mặt Sở Thiên Hàn có thể so với Bao Công, cực đen.
Ôn Ngọc Thanh kinh ngạc chớp mắt mấy cái, "Sao, hôm nay nói trước à?"
Trán Sở Thiên Hàn gân xanh hiện ra - dữ dội. Cô ấy quả nhiên là cố ý, được! Thật là thua cô ấy rồi!
"Anh cũng không muốn bị coi là đứa ngốc." Sở Thiên Hàn phát điên thét lớn, xoay người vào bên trong đem Uông Na ném ra khỏi phòng làm việc, rồi đưa tay nắm Ôn Ngọc Thanh nhanh chóng vào phòng làm việc, đặc biệt dùng sức đá lên cửa.