Hợp Đồng Dracula

Chương 5: 5: Thân Phận Bại Lộ





Quả bóng theo chu kỳ liên tục chạm xuống sàn, vang lên từng đợt âm thanh bộp bộp.

Cuối cùng bay vút lên không trung, chạm phải thành rổ, lăn một vòng rồi rơi ra ngoài.
"Sao thế, không tập trung à?" - Gã trai đưa tay vuốt mái tóc bóng bẩy của mình ra sau, cầm lên chai nước suối, búng văng nắp chai.

Nhưng không nhận được câu trả lời mà thay vào đó là chai nước trên tay bị giật mất, kẻ trước mặt cứ thế ngang nhiên lấy đi uống một hơi cạn sạch.
"Shenri, cái thằng nhóc này!"
Shenri quăng chai rỗng vào thùng rác góc sân, tiến về phía bậc thang hoàn toàn không để ý cô gái bên cạnh đã chuẩn bị nước cho mình.

Cánh tay cô giơ lên giữa không trung rồi dừng lại, ngượng ngùng tự vặn chai nước uống một ngụm.
"Từ lúc ở trung tâm thương mại đến đây nhìn cậu có vẻ mất hứng, có chuyện gì sao?" - Cô nghiêng đầu hỏi, ánh mắt dán vào bộ quần áo thể thao trên người hắn.
"Chẳng có gì cả." - Shenri lơ đãng trả lời, hắn đang bận nghĩ xem nên làm cách nào để thay ra bộ đồ mướt mồ hôi khó chịu này nhanh nhất có thể.

Tên "tóc bóng bẩy" không vì câu trả lời qua loa này mà bỏ cuộc.

Số lần Shenri Williams ném bóng hụt chỉ đếm trên đầu ngón tay, lớn lên cùng nhau, chẳng lẽ hắn còn không biết tính tình người này sao?
"Thế con nhóc lúc nãy ở trung tâm thương mại là ai vậy?"
Shenri đứng dậy, bỏ lại câu không mặn không nhạt "người giúp việc nhà tôi", vẫy tay rồi đi thẳng về phía phòng thay đồ.

"Cậu tìm đâu ra người giúp việc xinh xắn như thế hả?"
"Jin công tử, dẹp cái trò háo sắc của cậu đi!" - Cô gái nhìn theo bóng lưng Shenri, không nhịn được quay đầu lườm tên kia một cái.

"Còn chưa biết ai mới háo sắc đâu nha, Anne Kim, là ai một hai đòi theo bọn tôi đến sân tập, không thèm đi shopping cùng hội chị em hả?" - Jin cười nhếch mép mỉa mai cô nàng.
Anne Kim thẹn quá hoá giận, trực tiếp ném quả bóng rổ vào khuôn mặt đào hoa sát gái nổi tiếng khắp giới ăn chơi kia.

Hai người lại bắt đầu trận đấu võ mồm quen thuộc, ồn ào cả một góc sân.

- ----------------------------

Shopping cuối tuần chính là thú vui xa xỉ của rất nhiều người, Lizza cũng không ngoại lệ.

Cô tay xách nách mang bao nhiêu là túi từ nhiều thương hiệu khác nhau, nhưng vẫn thấy chưa đủ, thế là thong dong bước vào cửa hàng Chanel.

Sau khi dạo quanh một vòng, rất nhanh Lizza liền bị lọ nước hoa phiên bản giới hạn trong tủ trưng bày thu hút.
Lizza thích thú cầm lọ nước hoa, cũng chẳng cần nhìn giá tiền mà đi thẳng đến quầy thanh toán.

Vừa ra khỏi cửa hàng không nhịn được mà nhắn tin khoe Harumi, còn xúi giục nhỏ bạn thân một cuối tuần nào đó trốn làm đi shopping với mình.

Mãi nhìn vào điện thoại, cô không để ý một bóng người nhanh như chớp vụt lên từ phía sau, đâm sầm vào cánh tay khiến Lizza lảo đảo, cả túi đồ và điện thoại rơi thẳng xuống đất.

Cô sững sờ nhìn người tông trúng mình thoáng cái nhảy lên chiếc mô tô ven đường.

Hắn đưa tay vuốt ngược mái tóc loà xoà ra sau, khuyên tai bạc thập tự giá lấp lánh khuất sau mũ bảo hiểm, trong một khắc khởi động máy rồ ga đi mất.

Cô như hoá đá tại chỗ, khó khăn cúi xuống nhìn lọ nước hoa văng ra khỏi túi, vỡ tan tành nói lời chào tạm biệt thế gian.

Có thể cảm nhận được máu nóng toàn thân nhanh chóng dồn lên não.

- -----------------
"Jin công tử!"
Các cô gái đang lau cửa chính, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc sải bước vào đồng loạt cúi người.

Jin thản nhiên như ở nhà, còn không quên cười tươi lộ cả răng nanh với các cô.

"Shenri đâu?"
"Thiếu gia ở thư phòng, thưa cậu."
Jin gật đầu xem như cảm ơn rồi đi thẳng đến thư phòng, trực tiếp đẩy cửa bước vào, để cho mùi mộc hương đặc trưng của dinh thự xộc vào mũi.


Theo như lời châm chọc của hắn thì đó là mùi của sự "quý tộc hoàng gia" chỉ có ở nhà Williams.
Quả nhiên nhìn thấy tên thiếu gia kia đang ngồi trên bàn tuỳ tiện lật đi lật lại vài trang sách, cũng không thèm ngước mắt nhìn một cái.

"Sao không gõ cửa?"
"Hờ~ Thưa thiếu gia, tôi quay ra gõ cửa lại cho cậu vừa lòng nhé?" - Jin bất mãn nheo mắt, chỉ chỉ cánh cửa phòng.
"Ngồi đi, tôi có chuyện cần cậu nghĩ cách."
Jin không chút khách sáo ngồi phịch xuống sofa, bộ dạng vô cùng nhàn nhã nhìn hắn.

"Nói xem, là chuyện gì mà thiếu gia Williams phải đích thân nhờ vả tôi?"
Một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện trong phòng, Shenri lấy lại bình tĩnh, thu hồi nét mặt lạnh nhạt thường ngày, trầm giọng mời vào.

Người đến là Harumi, cô theo đúng lệ bê vào một ấm trà nóng, mặc dù không nhìn trực diện nhưng Harumi dễ dàng nhận ra người ngồi trên sofa là một trong những nhân vật đi cùng hắn đến trung tâm thương mại ngày hôm ấy.

Jin đưa tay đỡ ấm trà, lên tiếng cắt ngang những suy nghĩ vẩn vơ của cô.

"Phiền cô bỏ thêm một ít đường vào nhé, tôi không nuốt nổi loại trà đắng ngắt như tên này được đâu."
Giọng điệu ngọt ngào lịch thiệp kèm nụ cười rạng rỡ tít cả mắt, từ trước đến nay không có cô gái nào có thể từ chối trước mị lực này của hắn.

Harumi khẽ gật đầu, im lặng cầm ấm trà quay ra.

"Haha, thật đáng yêu." - Jin nhìn theo bóng lưng và góc váy của cô khuất sau cánh cửa thư phòng, cười đến nham nhở.

"Nói chuyện chính đi."
Tên nào đó nhờ vả người ta mà còn thản nhiên cất giọng vênh váo, Jin mất hứng nghiêm túc vuốt cằm động não, rồi bỗng dưng bật cười thành tiếng vì ý tưởng vừa loé lên của mình.
"Tôi chịu thua đấy, nhà cậu kì quái như vậy thì tôi cũng hết cách, hay là chấp nhận đi."
Shenri hiếm khi không kiềm chế được mà nổi cáu, bật cười lạnh lẽo: "Chấp nhận là chấp nhận thế nào? Hay tôi nhường vinh hạnh này cho cậu nhé?"

Jin tròn mắt nhìn cái tên thường ngày không nói quá ba câu đột nhiên mắng mình, không hề buồn lòng mà ngược lại còn thấy thú vị nhếch mép cười, xem ra tên thiếu gia này thật sự nổi giận rồi.

Shenri nhíu chặt mày, đỡ trán thở hắt ra một hơi, không đời nào hắn chấp nhận chuyện này, dù có phải từ bỏ thân phận thiếu gia nhà Williams đi nữa.

Đúng lúc này thì Harumi trở lại, cảm thấy không khí trong phòng có chút u ám, cô cực thức thời hạn chế sự tồn tại của mình hết mức có thể, im lặng đặt tách trà xuống bàn.
Nhưng tầm mắt của Jin bỗng dưng bị thu hút bởi sợi dây chuyền vô tình lộ ra theo động tác nghiêng người của cô.

Khoảnh khắc Harumi quay người lui khỏi phòng liền nghe một câu chấn động.

"Izayoi tiểu thư?"
Harumi sững sốt khựng lại, toàn thân bỗng chốc cứng đờ như hoá đá tại chỗ.

Dù không quay lưng lại, cô cũng có thể cảm nhận được Shenri cũng ngẩng đầu nhìn về phía mình.
Jin cười càng rạng rỡ hơn, tuy là một câu hỏi nghi vấn nhưng hắn chắc chắn mình không hề nhầm.

Sợi dây chuyền kia chính là phiên bản giới hạn dòng trang sức Izayoi ra mắt đầu năm nay, chỉ có duy nhất hai chiếc thuộc quyền sở hữu của hai cô con gái nhà Izayoi.

Sao có thể nhầm được khi rất nhiều cô bạn gái trước đó đều mơ ước thứ này, biết rõ hai vị tiểu thư luôn đeo bên mình nhưng vẫn liên tục vòi vĩnh công tử đây tặng mình chứ?
Jin bày ra bộ dạng thưởng thức kịch vui, cặp mắt hẹp dài đào hoa liếc nhìn biểu cảm ngạc nhiên của Shenri rồi lại đảo mắt sang tư thế cứng đờ của Harumi.

Càng thêm chắc chắn rằng hai người này không biết chuyện gì đang xảy ra cả, thoải mái buông thêm một câu cười cợt đầy xấu xa.

"Shenri này, thân thế của giúp việc nhà cậu quả nhiên không phải dạng vừa nha! Tuyển hẳn thiên kim tiểu thư về làm hầu gái chậc...chậc..."
Shenri: "?"
"Xin lỗi, công tử nhận nhầm người rồi!" - Harumi lấy hết can đảm để lại một câu rồi nhanh chân chạy ra khỏi phòng.
Shenri càng chẳng hiểu chuyện quái gì xảy ra, phóng tầm mắt lạnh lùng về cái tên đang dạt dào đắc ý.
"Nói tiếng người được không?"
Jin thở dài ngán ngẫm, nhấp một ngụm trà mới ngả ngớn nói được vài câu nghiêm túc.
"Cả thành phố Y này chắc có cậu là không biết gia đình Izayoi mất..."
—————————
Harumi nghe chân mình run lẩy bẩy theo từng bậc thang, cô vuốt lồng ngực tự nhắc nhở mình phải thật bình tĩnh.

Mặc kệ tên kia vì sao phát hiện ra thân phận thật sự của cô, bộ tiểu thư thì không có quyền đi làm thêm ư?

Vốn chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt cùng Shenri, nhưng đến khi hai người họ xuống dưới nhà, ngoài ánh mắt đầy ẩn ý của Jin nhìn cô trước khi ra về, Shenri lại không nói gì cả, ngay cả một cái liếc mắt cũng không có.

Harumi lẳng lặng nhìn hắn trở về phòng, đóng cửa tự nhốt bản thân như mọi ngày khác.

Vậy là qua ải rồi phải không? Cô âm thầm thở ra một hơi, chắc hắn cũng không rảnh mà quan tâm giúp việc nhà mình có thân phận gì đâu.

Trời rất nhanh sập tối, cô liếc nhìn đồng hồ, thay bộ đồng phục thành quần áo hàng ngày rồi xin phép tiền bối ra về.

Đã quá giờ cơm tối, Harumi thở dài vì rất lâu rồi cả nhà chưa có một bữa ăn đoàn tụ cùng nhau, cô vừa nghĩ bâng quơ vừa đi ra cửa dinh thự.

Đưa mắt nhìn con đường tối đen phía trước, dù đã qua một thời gian nhưng cô vẫn không cách nào hết ren rén lo sợ khi một mình đi bộ ra khỏi con đường ghê rợn này.

Phía sau bỗng dưng có ánh đèn pha ô tô soi đến, Harumi che mắt nép sang bên đường, nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu trắng chạy ra khỏi cổng dinh thự, bóng loáng nổi bần bật vụt qua cô, có thể lờ mờ nhìn ra chính là tên thiếu gia ấy.

Shenri đã sớm nhận ra người nào đó đang đứng bên đường, hắn định coi như không nhìn thấy nhấn ga chạy đi.

Nhưng có thể do những lời của Jin lúc sáng, cũng có thể chẳng vì lí do nào cả, hắn nhìn thấy mình dừng xe lại, khởi động máy lùi về sau, cực đúng vị trí ngừng lại bên cạnh Harumi, kéo lên cửa kính.

"Có muốn đi nhờ không?"
END CHAP
*Tác giả có đôi lời muốn nói:
Mình đã tìm khắp nơi ảnh phác hoạ lại hình tượng thiếu gia Shenri Williams, nhưng không thấy ảnh nào hoàn toàn đúng với suy nghĩ của mình về nhân vật này.
Tỉ lệ cơ thể của Shenri không phải dạng cao to vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn như mấy anh tổng tài đâu.

Mà ngược lại còn có chút "hư nhược" ý, dù 25 tuổi nhưng nhìn qua có chút mảnh khảnh như nam sinh vậy (các anh nam chính trong shoujo hị hị =)))) Dù gì người ta cũng là trai Nhật đó~
Vibe của Shenri thì lạnh nhạt có phần biếng nhác, kiểu lười nhấc mi và không mấy quan tâm đến thế giới xung quanh á.

Nói chung trong tưởng tượng của mình Shenri như một người bình thường thôi, nhân cách và tam sinh quan vừa đủ tử tế, thỉnh thoảng hơi khốn nạn xíu thôi chứ badboy hoặc bá đạo điên cuồng thì không:))))
Mình sẽ cố tìm thêm ảnh minh hoạ và update ở những chương sau.