Hợp Đồng Dracula

Chương 29: 29: Sóng Tình Trào Dâng





Từ sân trượt tuyết về homestay chỉ có một đoạn đường ngắn.

Shenri không hề tốn nhiều sức lực bế cô về đến dãy phòng của bọn họ, nhẹ nhàng đặt cô xuống bàn trà ở mái hiên.
Giả vờ không nhìn thấy người nào đó vẫn đang tức giận trừng mình, hắn nửa ngồi nửa quỳ dưới nền tuyết trước sân, nắm nhẹ cố chân cô lên.

"Này, anh bị biến thái hả?" - Cái chạm mang theo hơi ấm nơi cổ chân khiến cô bất giác rùng mình.
Harumi nghiến răng, bất lực nhìn hắn thản nhiên nắm mình trong tay, tuỳ ý định đoạt mọi thứ.

Cô đã sớm nhận ra mình không có khả năng phản bác được những hành động vô cớ của người này.

Mặc nhiên dung túng cho hắn.
Shenri xem qua xem lại một chút, xoa nhẹ khớp xương đang sưng đỏ của cô, "Đau không?"
Từ góc nhìn của cô, ánh mắt trong xanh của hắn như phủ thêm một tầng sương, ẩn giấu một loại nhiệt tình đầy ma lực nào đó khiến cô hoàn toàn không kháng cự nổi.
Harumi mím môi quay mặt đi.
"Không đau lắm, tôi đã bảo là không sao mà..."
Sau khi thoa thuốc của homestay và băng bó sơ qua thì cô cảm thấy khá hơn rất nhiều, thế nhưng Shenri vẫn rất nghiêm túc không cho họ ra ngoài nữa.

Dùng xong bữa cơm chiều thì ba người tự tìm trò giải trí ngay dưới mái hiên và khoảng sân rộng phủ đầy tuyết bên ngoài.

Harumi và Reyal vẫn miễn cưỡng chơi trò đắp người tuyết ngay trong sân, dù nhìn không ra hình dáng nhưng cũng có thể coi như có một buổi tối vui vẻ, trước khi trời càng về khuya và Shenri lôi từng người đi ngủ.

"Sáng mai mai trở về nhà, tối nay tranh thủ ngủ sớm đi."
Thánh chỉ đã ban, người chi tiền là người có nhiều quyền lực, tất nhiên không ai dám phản đối mà ngoan ngoãn trở về phòng.
Ánh mắt Shenri thỉnh thoảng vẫn dán vào cổ chân cô, rồi cau mày như thể hắn vô cùng khó chịu với việc cô bị thương vậy.
Harumi ngắm nghía bộ dạng của hắn, khẳng định người này tính nết càng lúc càng quái gở đến vô lý, không biết ai mới chiều nổi thiếu gia đây nữa.
"Là do tôi tự gây ra mà, anh trưng ra vẻ mặt đó làm gì chứ?" - Cô quay lưng về phía hắn, "Tôi ngủ đây, ngủ ngon."
Shenri chỉnh đèn tối đi rồi cũng im lặng nằm xuống.
- -------------------------------
Hắn lại nằm mơ, hắn biết rõ mình đang mơ vì khung cảnh này đã lặp đi lặp lại rất nhiều trong mấy năm qua, nhưng hắn không thể nào tỉnh dậy được.

Cô gái có mái tóc đen nhánh, đôi mắt cong cong đi đến bên cạnh hắn trong giảng đường toàn những con người xa lạ.
"Tôi ngồi ở đây được chứ?"
Họ đã bắt đầu như vậy, rồi tiếp tục những tháng ngày nhàn nhạt sau đó cũng tương tự như thế.


Chỉ vì hai người họ giống nhau, đều từ đất nước xa xôi một mình đặt chân đến London, một mình ngồi trong lớp học toàn học sinh bản địa khác biệt về cả màu da và văn hoá.

Những phân đoạn trong mơ như bị tua nhanh, chồng chéo cắt ghép vào nhau, từng khung cảnh lộn xộn của kí ức liên tục hiện ra.

Giọng nói của cô gái đó vẫn văng vẳng bên tai, như lời thì thào trong màn đêm giá rét, chỉ đủ cho mình hắn nghe.

"Này Shenri, tôi cũng không thích thành phố này chút nào đâu, hay chúng ta về đi."
"Shenri, bọn họ nói tôi với cậu cứ bám lấy nhau đấy, tại sao vậy nhỉ? Cậu thích tôi à?"
Cô gái cười dịu dàng, mỗi khi cô cười như vậy khoé môi sẽ cong lên, mái tóc đen nhánh tung bay theo gió.

Rồi đột nhiên khung cảnh thay đổi, cô đứng trên ban công, ánh mắt nhìn hắn đã không còn chứa đựng niềm vui nữa, cô gái nở nụ cười lạnh lẽo.

"Tôi không về cùng cậu được rồi, Shenri, sắp tới tôi phải đi đến một nơi."
Âm thanh của sự vụn vỡ đổ nát kéo đến, chẳng rõ lần thứ mấy, hắn lại nhìn thấy hình ảnh chiếc xe kia lao thẳng xuống vực, tiếng nổ tung vang vọng khắp một góc trời.
Mang theo cô gái ấy và cả những mảnh kí ức vụn vặt chưa kịp thành hình của bọn họ.

Bọn họ còn chưa có gì đặc biệt hơn, ngoài những tháng ngày trò chuyện và tản bộ cùng nhau dưới giảng đường, dọc các con phố London.

Hắn cũng chẳng có gì ngoài những đoạn kí ức chấp vá về tháng ngày xưa cũ, sắp bị thời gian vùi lấp.

Hắn không nhìn thấy cô gái ấy lần cuối, cũng không có tấm ảnh nào lưu giữ lại hình dáng của cô, giống như tất cả chỉ là ảo tưởng của hắn, tất cả biến mất không để lại dấu vết gì.

"Cậu có biết ý nghĩa của hoa Lily không?"
"Là lưu giữ lúc biệt ly, là lời nhắn Xin đừng quên em..."
Shenri nhíu mày, lồng ngực nhói lên từng cơn giày vò lấy tâm trí hắn, hắn biết cảm giác này nghĩa là mình sắp thoát khỏi giấc mơ.
Nhưng lần này lại khác, vùng vẫy cách nào cũng không tỉnh dậy được.

Một giọng nói quen thuộc đột nhiên cất lên trong giấc mộng vốn chỉ còn một mình hắn.

"Dracula, anh làm sao vậy?"
Rồi giọng nói của cô gái kia lạnh lẽo vang lên, hai chất giọng của hai người trái ngược mà lại chồng lên nhau, giằng xé cả tâm trí và trái tim hắn.

"Shenri, cậu có thích tôi không? Cậu còn chưa bao giờ nói thích tôi."

"Bởi vì cậu đã yêu người con gái đó."
Cô gái cười đến thê lương, hai hàng nước mắt theo khoé mi cô chảy ra, hắn lại nhìn ra đó là khuôn mặt của Harumi đang cực kì đau đớn khóc trước mặt hắn.

Shenri rất muốn vươn tay chạm vào, lau nước mắt cho cô.

Nhưng những hình ảnh cứ nhoè đi rồi vỡ ra trước mắt, hắn bất lực nhìn Harumi chớp mắt biến thành cô gái đó, hai hàng nước mắt trở nên đỏ tươi, chảy ra ồ ạt.

"Shenri Williams, cậu không được quên tôi."
"Này Shenri, đừng làm tôi sợ, mau tỉnh dậy đi!"
"Tại sao vậy? Bởi vì cậu đã yêu người con gái đó sao?"
Hắn giẫy giụa trong vô thức, không muốn tiếp tục chìm vào giấc mộng này thêm nữa.

Vừa lúc đó một cánh tay từ phía sau vương đến túm lấy hắn lôi tuột về thực tại.

Shenri mở choàng mắt bật dậy, hắn nghe mình vừa thốt lên.

"Lily!"
Harumi đang sững sờ nhìn hắn, cánh tay cô vẫn bị hắn siết chặt đến hằn dấu tay, nhưng cô chẳng cảm nhận được chút đau đớn nào cả.

Shenri thở gấp từng hơi, giữa đêm lạnh giá nhưng người hắn đổ đầy mồ hôi, đôi mắt mờ sương nhìn Harumi không rời.
Nhưng còn chưa kịp lên tiếng người nọ đã vùng ra khỏi tay hắn thật mạnh, cô bất chấp cổ chân đang bị thương của mình mà lao ra khỏi phòng.
Tiếng gió rít ngoài hiên vang lên chói tai.

Shenri ngỡ ngàng nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của cô, cổ họng nghẹn đắng.
Hắn cúi đầu vùi cả khuôn mặt và mái tóc ướt đẫm của mình vào hai tay, nghiến chặt răng cắn môi mình đến bật máu.

- --------------------------------------
Harumi đứng giữa sân, đắm chìm trong màn tuyết càng lúc càng dày.
Cô dường như không hề lạnh, tay trần vốc liền hai nắm tuyết đắp lên người tuyết buổi chiều bọn họ chưa kịp hoàn thành.
Đã hơn hai lần cô nghe hắn gọi tên người kia trong vô thức, cứ tưởng rằng mình sẽ không để chuyện này trong lòng, sẽ ngăn được bản thân rung động với hắn, nhưng cô không làm được, trái tim vẫn đau đớn như thế.
Cô thừa nhận mình là một người cực kỳ ích kỷ.


Shenri chưa từng quên người kia, hắn cũng không hề có cảm giác gì khác với cô, tất cả là do cô tự lừa dối bản thân mình, giữa hai người chỉ là tờ hợp đồng không hơn không kém.
Đáp án rõ ràng như vậy, sao cô cứ trầm luân một cách cố chấp, cứng đầu mãi không buông chứ?
Harumi tự đâm mình bằng những nhát dao vô hình liên tục cứa vào lòng, tuyết rơi càng lúc càng dày, nhưng đau đớn nơi lòng ngực khiến cô không còn cảm giác lạnh lẽo.

Cô vốn không cho phép mình rơi nước mắt vì hắn dù chỉ một lần, nhưng đến thời khắc này, cô thật sự không thể khống chế được nữa, từng giọt từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống nền tuyết trắng xoá dưới chân.

Cô đã thua một cách thảm hại như thế.

Bỗng dưng có người xuất hiện từ đằng sau, nắm lấy cổ tay đang vọc tuyết của cô kéo mạnh về phía mình.

Harumi lảo đảo, theo bản năng chống tay liền đụng trúng bờ vai có vài phần ấm áp.
Cô ngẩng đầu, đối mặt với Shenri đang cau mày nhìn mình, đôi đồng tử màu lục của hắn lúc này ảm đạm như mặt biển ban đêm, sâu không thấy đáy.

Harumi mím chặt môi, vùng vẫy cự tuyệt nhưng hắn càng siết chặt cổ tay cô hơn, tay còn lại thoáng đưa lên gạt đi lớp tuyết đọng lại trên tóc cô.
Khoảng cách của hai người quá gần, có thể cảm nhận được hơi thở vẫn còn gấp gáp từ hắn.

Harumi nghe tim mình đập nhanh từng hồi không kiểm soát, mọi giác quan đều tập trung lại nơi bàn tay đang từ từ đi xuống, thẳng một đường từ khoé mắt ửng đỏ rồi áp vào má cô.
Nhẹ nhàng vuốt ve, như muốn xua đi cái lạnh trên đó dù chỉ là một chút.

Không thể chấp nhận sự dịu dàng giả dối này thêm nữa, Harumi siết chặt tay trên vai hắn, muốn dùng hết sức lực mà cô có để đẩy hắn ra.

Nhưng đúng lúc này động tác của Shenri đột nhiên có phần thô bạo, hắn kéo sát Harumi vào lòng, nâng cầm cô, bờ môi và hơi thở ấm áp liền phủ xuống.
Đất trời như ngưng đọng, bên tai chỉ là tiếng tuyết rơi khe khẽ cùng nhịp tim có phần vội vã chẳng biết của ai.

Tâm trí hoàn toàn trống rỗng, điều duy nhất Harumi có thể cảm nhận rõ ràng là mùi mộc hương quen thuộc vờn quanh chóp mũi, ấm áp day dứt.
Đôi môi của hắn rời đi, nhưng chỉ chừa một khoảng rất ngắn, rồi lặng lẽ nhìn cô ở khoảng cách gần như thế.

Trong đôi mắt nhạt màu kia chỉ còn hình bóng của Harumi, ngang ngạnh giam cô trong đó.

Shenri vẫn không nói câu nào, hơi thở hai người đan xen vào nhau, không ai có ý định trốn tránh.
Harumi chạm vào bàn tay đang đặt trên má mình, tay cô rất lạnh hoàn toàn trái ngược với Shenri.

Sự tương phản đó như đẩy thêm sóng tình trào dâng, mặc cho màn tuyết trơi đầy trời, trong cùng một khoảnh khắc, hai đôi môi lại lần nữa tìm đến nhau.
Không còn là cái hôn chạm nhẹ như lúc nãy, lần này là lưu luyến, là dây dưa và có phần gấp gáp cuộn trào thay cho những rung động, những lời thú nhận chưa từng nói ra.

Harumi níu vai áo sơ mi của hắn đến nhăn nhúm, hé miệng nghênh đón sự xâm lược có chút ngang tàn, quấn quýt mà trầm luân như muốn hoà tan cùng tuyết dưới sân.

Shenri luồng tay ra sau gáy cô, đẩy nụ hôn thêm sâu, chiếm đoạt đầy ngạo mạn.


Chẳng biết là qua bao lâu, khi cả hai đều sắp bị tuyết phủ cho trắng xoá cả đầu thì mới miễn cưỡng tách nhau nha.

Harumi thở đứt quãng, hai má cô đỏ bừng cứ thế an phận để Shenri bế mình lên, vững vàng đi về phòng.
Đoạn đường rất ngắn nên không ai nói câu nào, Harumi choàng tay qua cổ hắn, áp vào lồng ngực tuy gầy nhưng lại tạo cho người khác cảm giác bảo bọc an toàn, lắng nghe nhịp tim hơi bất ổn của người đàn ông này.

Vào đến phòng, Shenri nhẹ nhàng đặt cô lên đệm, rất khẽ khàng như sợ sẽ đánh thức thằng nhóc Reyal ở gian kế bên.
Phòng không mở đèn, ánh trăng từ cửa sổ le lói chiếu vào khiến cảnh vật trở nên mông lung.

Harumi không thể nhìn rõ khuôn mặt hắn, cô cũng không biết nên mở miệng thế nào, ngây ngốc nhìn hắn kéo chăn rồi đưa tay xoa nhẹ tóc cô.
Giọng trầm thấp hơn thường ngày.
"Ngủ đi, ngủ ngon."
Hắn không hề nhắc đến, không có một lời giải thích, cứ như...chỉ là cảm xúc kéo đến bất chợt mà thôi.
Tâm trạng lên xuống thất thường cùng đấu đá từ vị trí ngực trái khiến Harumi đau nhói, cổ họng nghẹn đắng không muốn chất vấn thêm gì nữa.
Cô biết nước mắt lại sắp rơi ra nên kịch liệt kiềm chế bản thân mình, xoay người nằm xuống để ngăn mình không khóc lên ngay lúc này.
Shenri nằm cách cô một đoạn, những gì cô nhìn thấy trước khi ngắt quãng chìm vào giấc ngủ là bóng lưng cao gầy của hắn.

Cô không rõ mình có ngủ không vì hiện thực và cơn mơ hoà vào nhau, giằng xé trong cô thẳng đến khi trời tờ mờ sáng.

Harumi nhìn một bên đệm trống không, vô thức sờ lên cánh môi có chút tê dại của mình, cô choàng thêm áo rồi đi ra cửa.

Shenri và Reyal đã ngồi trước hiên uống trà từ bao giờ, tuyết đã ngừng rơi, bên ngoài là một khoảng sân trắng xoá.
"A công chúa, chị dậy trễ quá đấy, người tuyết sắp tan mất rồi."
Shenri ngẩng đầu lên nhìn cô, nhưng Harumi né tránh ánh mắt của hắn, vụng về che giấu một tia quẫn bách, bước cà nhắc về phía Rey xoa đầu thằng nhóc.
"Sao em mặc mỏng manh như vậy, dễ cảm lạnh đó."
Rey bĩu môi, ngỗ ngược như mọi ngày: "Không lạnh chút nào, chị lo cho mình đi, sắc mặt thật tệ, chân đau nên không ngủ được sao? Đúng là ngốc nghếch mà..."
Thằng nhóc càm ràm liên tục như ông cụ non, tuy nhiên hành động trái ngược lời nói.

Nó đứng dậy nhanh nhẹn nửa đỡ nửa kéo cô vào chỗ ngồi, nhường cho cô vị trí có thể ngắm nhìn khoảng sân, hít thở không khí trong lành và mùi trà xanh thoang thoảng buổi sớm.

Harumi không biết ánh mắt Shenri vẫn chưa hề rời khỏi cô, hoặc cô cố tình không nhận ra điều đó mà thản nhiên cùng Rey luyên thuyên những câu chuyện nhàm chán thường ngày.

"Thu dọn đồ đi, ăn sáng xong chúng ta trở về." - Shenri đặt tách trà của mình xuống, đứng dậy nói một câu rồi rời đi.
Chẳng rõ hắn đang nói chuyện với ai, cũng có thể là cả hai người.

Đôi mắt xanh biếc xinh đẹp của Rey lườm hắn.
"Ông già này lại làm sao thế? Thật mất hứng mà..."
END CHAP.