Hợp Đồng Dracula

Chương 10: 10: Ra Mắt Gia Đình





"Jin công tử, anh làm gì ở đây thế?"
Một giọng nữ vang lên cắt ngang bầu không khí vừa rồi.

Cô ta nhìn Jin, rồi ánh mắt chuyển ngay sang người Lizza cùng chai nước hoa trên tay cô, lướt từ đầu đến chân, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch.
"Đây là bạn gái mới của anh sao?"
Jin dửng dưng nhìn cô ta, khoé mắt lộ ra vài phần chán ghét đưa tay kéo Lizza sát về phía mình.

"Đúng vậy, trùng hợp quá lại gặp nhau ở đây."
Lizza: "Hả?"
Cô trừng mắt, vốn đang vô cùng khó chịu vì cái nhìn của người phụ nữ kia cứ quét trên người mình, đã vậy còn bị người này níu níu kéo kéo, lập tức mạnh bạo vùng khỏi tay hắn.

Cô gái nhếch mép cười, nhưng không hề có chút vui vẻ nào trên khuôn mặt nhiều phấn son, cất giọng mỉa mai.
"Xem ra gu của anh dạo này có vẻ tệ đi nhỉ? Qua nhiều người quá rồi nên đổi khẩu vị ư?"
Jin còn chưa kịp lên tiếng đã thoáng nghe người bên cạnh cười lạnh.
Lizza khoanh tay trước ngực, hất cầm về phía người kia, không hề yếu thế dù cô còn chẳng biết đối phương là ai.

"Này bà dì kia, ăn nói cho đàng hoàng nhé! Cô nghĩ cô là ai mà đủ tư cách phán xét người khác hả?"
"Cô..."
Cô gái không ngờ mình bị đáp trả thẳng thừng bởi một con nhóc, giận quá hoá thẹn, trừng mắt liếc Lizza phun ra một câu.
"Được thôi, để tôi chống mắt lên xem, rồi hắn cũng sẽ đá cô không thương tiếc mà thôi!" - Dứt lời cô gái nọ quay lưng hừng hực bỏ đi.
Jin nhìn phiền phức của mình ấy vậy mà bị Lizza một câu đuổi đi mất, hơi kinh ngạc nhìn sang cô nhóc, lại không nhịn được bật cười.
"Sao thế? Vừa được làm bạn gái tôi vài phút đã đắc ý vậy rồi sao?"
Lizza quay ngoắc liếc luôn cả hắn, ôm lấy hộp nước hoa của mình.

"Cả anh nữa, bớt ảo tưởng mà sống cho tử tế đi, sau này bị đánh hội đồng vì cái vẻ mặt đó thì cũng đừng có khóc!"
Cô đạt được mục đích của mình, chả quan tâm lắm chuyện của tên này nữa, để lại cho hắn bóng lưng rồi rời đi.

Jin nhìn theo đến khi cô ra khỏi cửa hàng, tuy vẫn cười nhẹ nhưng ánh mắt đã ảm đạm đi một chút, theo thói quen vuốt tóc, một mình rời khỏi trung tâm thương mại.

- -------------------------------------
"Sơ lược là vậy, có không hiểu chỗ nào không?"

Harumi gật gù nghe theo kế hoạch diễn kịch vô cùng chặt chẽ của hắn, thán phục tên này vì không muốn liên hôn chính trị mà đã tâm cơ đến cỡ nào.

Hai người cùng ngồi trong một quán cà phê không mấy nổi bật, trang trí theo phong cách tối giản với mớ tranh ảnh chạy dọc trên tường, trong quán cũng không có nhiều khách.

Shenri vốn tìm một nơi có thể thoải mái bàn bạc mà không bị ánh mắt của những người trong nhà để ý, tất nhiên hắn cũng chẳng thích đến những nơi đông người, tiếp xúc nhiều với người lạ làm hắn cạn hết năng lượng.

"Tôi không giỏi diễn kịch lắm, nhưng sẽ cố gắng." - Harumi thành thật.

Shenri nhếch môi, nhấp một ngụm trà đắng ngắt.

"Yên tâm, tôi là người rất công bằng."
Chỉ cần ba tháng thôi, bọn họ sẽ được tự do sống cuộc đời của mình.
- ------------------------------------
Harumi cầm đũa, những lời muốn nói theo thức ăn vòng quanh khoang miệng, không nuốt xuống được, cũng không nói ra được.

Cô đấu tranh tư tưởng đến sứt đầu mẻ trán, cuối cùng dứt khoát đặt đũa xuống.

"Cha, mẹ, khi nào hai người có thời gian, con mang người đó về gặp cả nhà nhé..."
Ông bà Izayoi ngạc nhiên nhìn cô, ngay cả Hirumi cũng dừng mọi động tác.

"Tất nhiên là được rồi, khi nào bọn ta cũng sẵn sàng."
Bà Izayoi mỉm cười hài lòng, tiếp lời chồng: "Ừm, mẹ cũng rất muốn xem là anh chàng nào may mắn lọt vào mắt của Haru nhà ta."
Trong đầu Harumi bật lên hình ảnh khuôn mặt ngạo mạn phất phơ của "anh chàng may mắn", âm thầm buồn nôn giật khoé môi.

"V-Vâng, anh ấy cũng muốn đến thăm cha mẹ từ lâu rồi."
Nói là làm, ngay hôm sau Shenri đã đứng trước cổng biệt thự Izayoi.
Hắn mặc chiếc áo sơ mi màu trắng được là phẳng phiu không quá khác biệt ngày thường, thêm cà vạt lỏng lẻo giữa áo tạo ra sự đứng đắn nửa vời.

Người này không hề nghĩ đến chuyện biến thành phiên bản hoàn mỹ để lấy lòng ai, hắn vẫn là chính mình một cách chân thật nhất.

Harumi mở cửa dẫn hắn vào phòng khách, ngẫm nghĩ về kịch bản đã lên từ trước của bọn họ, cố gắng hoàn thành vở kịch lần đầu dẫn bạn trai về nhà ra mắt này.

Trước giờ cô chưa từng hẹn hò với ai, cả nhà đều rất rõ.
"Cha, anh ấy đến rồi.

Đây là người mà con hay nhắc.

Shenri, đây là cha em."
Shenri lễ phép gật đầu chào người đàn ông có khuôn mặt từ tốn ngồi trên sofa, người bình thường có thể khó nhận ra đây là một doanh nhân chinh chiến nơi thương trường.
"Cháu ngồi đi, mẹ đang ở trong bếp, lát nữa cùng ở lại ăn tối đi."
Harumi hơi bất an nhìn hai người đàn ông, sợ rằng không khí sẽ trở nên khó xử gượng gạo, nhưng lo lắng của cô bị đánh bay chỉ ngay sau đó.

"Cháu có mang một ít trà, là loại nhà cháu hay dùng, hy vọng bác thích."
Ông Izayoi tinh tế nhận ra nhãn hiệu là loại trà Whittard Earl Grey nổi tiếng của Anh Quốc.

Ông cũng không khách sáo nhận lấy, đặc biệt khen ngợi gu dùng trà của hắn.

Chủ đề này vừa mở ra hai người đã bác một câu cháu một câu trò chuyện rất thân thiết, như anh em hội trung niên lão gia gặp mặt vậy.

Haurmi ngạc nhiên, cô không nghĩ mọi chuyện sẽ trơ tru thế này, có hơi yên tâm hơn một chút mà vào bếp phụ bà Izayoi và Hirumi một tay.

Bà Izayoi rất thích nấu ăn, nên dù bận nhiều việc và nhà cũng có người làm nhưng thỉnh thoảng bà vẫn muốn tự tay vào bếp nấu vài món cho gia đình.

Hôm nay có khách quý đến nhà, bà càng quyết tâm vào bếp.
"Xong hết rồi, mang ra giúp mẹ đĩa rau thôi."
Vừa bê đĩa rau lên, cô nhận ra Hirumi cứ nhìn mình chằm chằm như có rất nhiều chuyện muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng dứt khoát mặc kệ chị gái khó tính của mình, giả vờ ngây ngô tiếp tục kế hoạch của bọn họ.

Bàn ăn thịnh soạn hơn ngày thường, có thể nhìn thấy sự chăm chút của người chuẩn bị.

Shenri lịch sự mời cả nhà dùng cơm, rất ra dáng thiếu gia lớn lên trong khuôn khổ khiến người khác yên tâm tin tưởng, hoàn toàn không nhìn ra chút gì công tử ăn chơi trên người hắn.


Mặc dù không nhìn hắn trực tiếp nhưng tất nhiên người làm cha mẹ sẽ luôn âm thầm đánh giá chàng rể tương lai của mình, cả Hirumi cũng vậy, cô có thể đảm bảo rằng người đàn ông này vẫn giữ nguyên khí chất từ lần gặp đầu tiên.
Hắn không hề ra vẻ nịnh nọt, không nói mấy câu lấy lòng sáo rỗng trước mặt bọn họ nhưng vẫn tạo cho người ta cảm giác thoải mái và lịch sự vừa đủ, loại cảm giác nhạt nhoà bình yên này trái lại khiến Hirumi càng ngờ vực hơn.

Ông bà Izayoi có vẻ khá thích hắn, liên tục hỏi han mà câu nào cũng được hắn đáp rất chừng mực.

Shenri lại rất khiêm tốn, hắn cũng chẳng khoe khoang gia thế nhà mình, khi được hỏi đến cũng chỉ nhẹ nhàng khách sáo.

"Nhà cháu làm kinh doanh bình thường thôi ạ, trụ sở chính ở Anh còn ở thành phố Y chỉ là một nhà hàng nhỏ, thỉnh thoảng cháu giúp một vài việc cho công ty."
Không hề nhắc nửa câu đến việc dòng tộc kia.
"Cha mẹ cháu ở nước ngoài lâu rồi chưa về, bọn họ cũng rất muốn gặp Harumi" - Hắn cười nhẹ nhìn sang cô "Không biết hai bác có đồng ý để cháu đưa Harumi về ra mắt cả nhà không ạ?"
Bà Izayoi gật gù, rất hài lòng cách ăn nói của hắn, tất nhiên là đồng ý vội.

Mà Harumi ngồi bên cạnh không nhịn được nổi da gà, cô chưa từng thấy tên này tử tế đối đãi người khác như vậy bao giờ.

Người đàn ông này cũng có khía cạnh khác như vậy sao?
Bữa cơm tối kết thúc trong thành công tốt đẹp của đôi bên, trước khi Shenri ra về ông bà Izayoi còn lưu luyến hẹn hắn nhớ thường xuyên ghé chơi, xem ra rất yên tâm vì con gái mình chọn đúng người.

Cô con gái "xấu số" tiễn Shenri ra trước cổng tiểu khu, thở một hơi đầy nhẹ nhõm.

"Tôi cứ lo bọn họ sẽ phát hiện chuyện bất ổn."
Shenri nới lỏng cà vạt, nhếch môi đầy tự tin: "Không có chuyện đó đâu, tôi đã bảo cô cứ yên tâm."
"Anh diễn kịch cũng thật giỏi, nhưng mà Hirumi có vẻ vẫn nghi ngờ chúng ta..."
"Cô ấy đang lo lắng cho cô thôi." - Shenri mở cửa xe, "Cứ chuẩn bị cho bước tiếp theo đi, chuyện hôm nay xong rồi."
"Shenri..." - Harumi bỗng dưng gọi hắn.

"Hửm?"
"À không có gì, anh về cẩn thận."
Shenri im lặng nhìn cô, rồi cũng khởi động xe rời khỏi biệt thự Izayoi, nhưng hắn không về nhà mà đi thẳng đến sân bóng lúc này chỉ còn lại vài người.

"Cậu định ăn mặc như vậy chơi bóng hả?" -Jin ném quả bóng rổ về phía hắn, nhăn nhó nhìn cái tên bảnh bao khi không mò đến sân.

"Giải toả chút thôi."
Shenri hiển nhiên không quan tâm lắm mình đang mặc gì, liên tục nhịp quả bóng, nhanh như chớp hoàn thành cú ném đẹp mắt vào thành rổ.

Ngoại trừ Jin những người trong sân đều trầm trồ vì khoảnh khắc bổ mắt này.


"Đó chẳng phải là Shenri sao?"
"Đúng là anh ấy rồi, đẹp trai thật đấy!"
"Oa, rất có phong thái thiếu gia hàng thật giá thật đang chơi bóng rổ."
Jin: "...Cậu đến đây khoe khoang nhan sắc à?"
Nhớ thêm gì đó, lại nhếch môi gian xảo: "Cũng đúng, dù gì sắp tới nhan sắc này cũng thuộc về cô tiểu thư nào đó, đâu thể tuỳ tiện khoe cho người khác nữa."
Shenri liếc ngang người nọ, quả nhiên chẳng nói được nửa câu tốt đẹp, tầm mắt lại phát hiện Kim Anne đang đi về phía này.

Jin nháy mắt ra hiệu cho hắn nhanh chóng giải quyết dứt khoát vụ này, bản thân mình tự giác đi trước.

Kim Anne mỉm cười đến xán lạn, từ sau hôm được đưa về, dù chẳng nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra sau đó nhưng ánh mắt cô nàng nhìn hắn càng tha thiết hơn, chẳng còn nhận ra Kim tiểu thư cá tính nóng nảy ngày thường nữa.

Shenri thở dài thườn thượt.
"Shenri, hôm nay cậu có việc gì quan trọng sao? Đến trễ thế, tớ và Jin đợi cậu nãy giờ."
"Ừm, tôi đến thăm nhà bạn gái." - Hắn không thích dông dài nên chọn cách đánh trực diện.
Anne hoá đá tại chỗ, nụ cười rạng rỡ tắt ngúm, cô không tin vào tai mình.

"C-cái gì? Cậu...bạn gái? Shenri cậu có bạn gái từ khi nào chứ?"
Vì quá ngỡ ngàng mà cô bỗng dưng có thêm can đảm tiến đến một bước, liều mạng níu lấy tay hắn.
Shenri cau mày nhìn cánh tay bị níu của mình, hắn không phải kẻ thô lỗ, dù khó chịu nhưng vẫn rất kiềm chế.

"Anne, cậu biết rõ chúng ta chỉ là bạn." - Hắn đưa tay còn lại gỡ tay cô, "Tôi không có cảm giác gì khác."
Người khác có thể gọi đây là tàn nhẫn, nhưng với hắn, bấy nhiêu đây đã đủ cho sự tử tế ít ỏi của mình, chỉ cần hắn muốn thì lời tuyệt tình độc ác như thể nào cũng phun ra được.

Shenri là một người như vậy, hắn hiểu rõ mình muốn gì và không muốn gì, mặc kệ có biến thành dạng người như thế nào.

Hắn luôn toàn quyền nắm mọi thứ trong tay, không ai có thể ngăn được hắn.

Hắn nói xong cũng chẳng nhìn Anne lấy một cái, dứt khoát quay lưng bước đi.

Nước mắt Anne tràn ra, cô ôm mặt, bật khóc nức nở giữa sân bóng.

Dù đã đoán trước sẽ không được đáp lại, vì bạn bè xung quanh đều hiểu rõ - Shenri Williams chưa từng động lòng với ai, nhưng cô không ngờ rằng có ngày mình bị từ chối thẳng thừng như thế này.

Mà điều khó chấp nhận nhất, chính là Shenri đã bị cô gái khác cướp mất mà cô không hề hay biết!
END CHAP.