Từ Thiên Phương che giấu sự ngại ngùng, cô nhanh chóng thay quần áo, rồi bước ra khỏi phòng thay đồ.
" Anh có gì muốn nói với em sao?" Cô cố gắng bình tĩnh như mọi khi hỏi anh.
" Có, chuyện đêm qua anh xin lỗi! Là tại anh không giữ được lí trí, cho nên mới làm ra loại chuyện khốn nạn như vậy với em!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ bước về phía cô, anh ôm chầm lấy cô nói.
" Thiên Kỳ, không sao? Bởi vì anh khó chịu, em cũng sẽ không thoải mái! Chỉ cần anh yêu em là đủ rồi, tất cả đều là em tự nguyện!" Từ Thiên Phương cũng giơ tay ôm lấy eo anh đáp.
" Em có biết bản thân mình rất ngốc hay không? Chuyện này đối với em là không có lợi, anh không muốn em vì anh mà phải chịu ủy khuất như vậy!" Anh đau lòng bát cao giọng nói.
" Em yêu anh, cho nên lúc đó em không nghĩ nhiều như vậy!" Cô cúi thấp đầu, nhỏ giọng trả lời.
" Em...Phương Phương, anh sẽ trở về nước Y! Bởi vì chuyện đã đến nước này rồi, anh sẽ quay về giải quyết chuyện của Đông Phương Ngọc Châu! Anh sẽ chịu trách nhiệm với em, cho em một danh phận!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ kiên định nói, chưa bao giờ anh cảm thấy quyết tâm như vậy.
" Được, vậy em chờ anh!" Từ Thiên Phương mỉm cười nhẹ nhàng nói, cô dường như đã đặt hết niềm tin cho anh rồi.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ ánh mắt trở nên cứng rắn hơn, anh bây giờ đã không giống như trước, vì anh đã có người mà bản thân muốn bảo vệ. Năng lực của anh chưa đủ, cho nên anh sẽ phải cường đại nhiều hơn nữa, thì mới có thể bảo vệ cô một đời an toàn.
Vậy nhưng người tính lại không bằng trời tính, anh còn chưa kịp thu dọn hành lý để trở về nước Y, thì Đông Phương Ngọc Châu đã tìm đến cửa. Nhưng nhìn thấy cô ta, Alice đã cho người gọi Ân Vệ đến, để hắn xử lý chuyện này.
" Đông Phương tiểu thư, phiền cô đứng bên ngoài đi, tôi vào thông báo lại cho thiếu gia một tiếng!" Ân Vệ ngay lập tức đứng chắn trước mặt cô ta nói.
" Được, mau nói với anh ấy Bệ Hạ xảy ra chuyện rồi, cần anh ấy về ngay bây giờ!" Đông Phương Ngọc Châu dù không hài lòng, nhưng cô ta chỉ có thể ngoan ngoãn mà chờ đợi.
" Ân Vệ, có một ngày tao nhất định sẽ đuổi cổ con chó như mày ra khỏi Hoàng Gia!" Cô ta nghiến răng nói.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ đang đứng trong phòng ngủ của Từ Thiên Phương thì Ân Vệ chạy vào thông báo. Nghe thấy giọng nói gấp gáp đứt quãng của Đông Phương Ngọc Châu, hắn cũng đoán được là bên kia chắc chắn xảy ra chuyện.
" Cô ta nói như vậy sao? Gọi điện chon Bạch Tự Khiêm đi!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ nghe hắn thuật lại, liền ra lệnh gọi điện cho Bạch Tự Khiêm.
Phải gọi rất nhiều cuộc hắn mới chịu bắt máy, nhưng giọng nói lúc này vô cùng gấp rút." Thiên Kỳ, cuối cùng cậu cũng gọi cho tôi! Mau quay về đi, Bệ Hạ bây giờ đang hôn mê sâu rồi, đất nước chúng ta cần người lãnh đạo!" Bạch Tự Khiêm thở mạnh nói.
" Có chuyện gì xảy ra sao? Cậu mau giải thích cho tôi nghe đi!" Anh lo lắng nhíu mày hỏi hắn.
" Là do Thân Vương làm ra mọi chuyện, ông ta cấu kết với người ngoài muốn âm mưu lật đổ Bệ Hạ, ngài ấy biết chuyện không chịu nổi nên bệnh đã tái phát! Nói chung là cậu quay về đi, tôi cũng không tiện nói qua điện thoại đâu!" Hắn ta trả lời nhưng câu từ cũng lộn xộn chẳng đâu vào đâu.
Bạch Tự Khiêm cũng nhanh chóng ngắt máy, để lại cho Hoàng Phủ Thiên Kỳ một mớ câu hỏi hỗn độn.
" Có chuyện gì vậy?" Từ Thiên Phương nắm lấy tay anh hỏi, khi nhìn thấy vẻ mặt thất thần của anh.
" Có lẽ anh phải về nước sớm hơn dự định rồi!" Anh thở dài rồi đáp, anh cũng hiểu được chút gì đó rồi.
" Vậy sao? Em chờ anh được mà, cứ đi giải quyết chuyện của anh đi!" Cô gượng cười nói, những lời này nói ra trong lòng cũng không dễ chịu gì.
" Xin lỗi em!" Anh nhẹ hôn lên trán cô nói, rồi bước nhanh trở về phòng thu xếp hành lý.
Ở bên ngoài Đông Phương Ngọc Châu chờ đến nóng ruột, cô ta cứ đi tới đi lui, nơm nớp lo sợ anh không chịu về cùng mình.
" Đông Phương tiểu thư, thiếu gia sẽ trở về cùng cô, phiền cô chuẩn bị chuyên cơ!" Ân Vệ từ trong biệt thự đi ra, hắn điềm đạm nhìn cô ta lên tiếng.
" Anh ấy chịu về cùng tôi sao? Vậy thì tốt rồi, tôi sẽ chuẩn bị chuyên cơ ngay!" Cô ta nghe đến đây mừng rỡ nói.
Hành lý của Hoàng Phủ Thiên Kỳ không nhiều, cho nên anh cũng không mất quá nhiều thời gian để thu dọn.
" Thiên Kỳ!" Anh còn đang thu gom vài món đồ vật, thì Từ Thiên Phương mở cửa bước vào.
" Có chuyện gì muốn nói với anh sao?" Anh buông quyển sách đang cầm trên tay xuống, quay sang nhìn cô hỏi.
" Em đã nhận tín vật của anh rồi, vậy nên cũng muốn trao cho anh tín vật của em!" Cô gật đầu đáp, rồi đưa cho anh một chiếc hộp nhung tinh xảo.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ nhận lấy món quà của cô, anh cẩn thận mở ra. Bên trong là một chiếc nhẫn thiết kế trang nhã, nhưng đây là mẫu cô thiết kế từ lâu, so với mẫu thiết kế trước kia anh làm đại diện còn đáng giá hơn nhiều.
" Đây là..."
" Viên kim cương màu xanh này là thứ mà ba đã để lại cho em, và cả thế giới này chỉ có một viên. Chiếc nhẫn này cũng là độc nhất vô nhị, tình yêu của em dành cho anh cũng như vậy. Hứa với em, nhất định anh phải quay lại!" Cô mỉm cười nhẹ nói.