Ở một con đường vắng, Hoàng Phủ Thiên Kì đang tập tễnh bước đi, đôi mắt hổ phách vẫn luôn quan sát khắp nơi. Trời sắp đổ mưa rồi, nhưng anh lại chẳng để tâm đến, anh cần phải tìm Ân Vệ.
Hoá ra đây chính là lý do mà anh bỏ đi, chỉ vì muốn đi tìm lại cận vệ của mình mà thôi. Nhưng bây giờ bản thân mình còn lo không xong, anh sẽ tìm được người sao?
Sấm lại nổ vang trời, những hạt mưa nhỏ bắt đầu rơi xuống, càng lúc càng nặng hạt. Trên con đường này chẳng có ai, mà Hoàng Phủ Thiên Kỳ lại sắp không chịu nổi nữa rồi. Bước chân của anh nặng hơn, rồi dừng lại hắn.
Không thể chống đỡ thêm được nữa, sức gió quá lớn, màn mưa trắng xoá che khuất tầm nhìn phía trước. Hoàng Phủ Thiên Kỳ vẫn là đầu hàng, đầu anh choáng váng, rồi ngã nhào xuống đất.
" Ân Vệ, cậu ở đâu chứ?" Trong cơn mê anh thều thào.
Xe của Từ Thiên Phương rất nhanh đã đuổi đến rồi, bọn họ cẩn thận quan sát hai bên tìm anh. Dù có chút khó khăn vì thời tiết, nhưng cô vẫn kiên trì.
" Dừng xe lại!" Đôi mắt nhạy bén của Từ Thiên Phương đã phát hiện ra người, cô lớn tiếng kêu lên.
Xe nhanh chóng tấp vào ven đường, Alice lập tức bung dù che cho cô, hai người cùng đi ra ngoài." Vết thương của anh ta lại nứt ra rồi, máu chảy quá nhiều đi" Alice lắc đầu nói.
" Cái tên phiền phức này muốn chết có đúng không? Tức chết mình mà!" Từ Thiên Phương bực dọc mắng người, còn chuẩn bị đưa chân muốn sử dụng bạo lực. Nhưng nhớ lại người vẫn còn đang bị thương, cô đành kiềm chế lửa giận.
" Tiểu thư, nên để anh ta ở đây! Hay là tiếp tục mang về biệt thự đây?" Alice ngây thơ nhìn cô hỏi.
" Mang hắn ta về! Tôi nhất định phải lấy lại tiền thuốc men!" Từ Thiên Phương lớn giọng nói.
Lại một lần nữa, Hoàng Phủ Thiên Kỳ trở về biệt thự Từ Gia, vết thương trên người cũng trở nặng vì bị nhiễm trùng. May mắn là bác sĩ của Từ Gia là những người tài giỏi, nên cũng nhanh chóng xử lý vết thương cho anh.
Từ Thiên Phương hôm nay không đi làm, cô quyết định ở lại chờ Hoàng Phủ Thiên Kỳ tỉnh lại, để tránh trường hợp anh lại muốn bỏ chạy.
" Này, anh ta khi nào thì tỉnh lại!" Nhìn thấy bác sĩ đi vào chăm sóc vết thương cho anh, cô tò mò hỏi.
" Chắc cũng không lâu nữa đâu, anh ta đã không còn sốt cao nữa rồi!" Bác sĩ nhẹ trả lời cô, xong việc cũng đi nhanh ra ngoài.
Vừa lúc này Hoàng Phủ Thiên Kỳ cũng tỉnh lại, anh nhíu mày vì vết thương rất đau, rồi anh lại đưa mắt nhìn xung quanh." Tôi đang ở đâu đây!"
" Ở nhà của tôi! Anh không thấy nơi này rất quen mắt sao?" Từ Thiên Phương nghe thấy, cô liền tiến đến trả lời.
" Cô là..."
" Tôi là người đã cứu anh! Không phải một, mà là cứu anh đến hai lần đó! Anh không nhận ra tôi à?"
Hoàng Phủ Thiên kỳ suy tư một chút, anh lục lọi trí nhớ của mình." À, tôi nhớ cô rồi! Cô là người gặp ở công viên hôm trước!"
" Nhớ rồi thì tốt! Anh có biết là vì anh mà tôi đã tốn rất nhiều tiền không? Tỉnh rồi thì mau trả tiền thuốc men cho tôi đi!" Cô phũ phàng nói, còn cố tình xoè tay trước mặt anh.
" Tiền thì bây giờ tôi không có, cô có đòi cũng vô ích thôi! Với lại tôi cũng không cần cô cứu, là do cô tự nguyện!" Anh lạnh lùng nhìn cô đáp.
" Anh..." Từ Thiên Phương tức giận đến mức nói không nên lời, mặt cô bắt đầu ửng đỏ.
" Tôi nói không đúng sao?" Hoàng Phủ Thiên Kỳ nhàn nhạt nói thêm.
" Tôi nói cho anh biết, nếu như anh không trả lại tiền thuốc cho tôi, tôi sẽ kiện anh tội xâm nhập vào đất của tôi bất hợp pháp!" Cô trợn mắt kêu lên.
" Tôi xâm nhập vào đất nhà cô bao giờ? Không phải là do cô đưa tôi vào đây sao?"
" Anh không cần chối, bên ngoài có camera tôi mở lại cho anh xem!" Cô đáp, rồi lấy máy tính mở lên cho anh xem.
" Tôi xem rồi đây! Nhưng lúc đó tôi ngất ở bên ngoài, không hề bước chân vào đất nhà cô!" Anh thản nhiên nói.
" Hahaha, để tôi nói cho anh biết, toàn bộ đất ở đây đều là của nhà tôi! Trước này Từ Gia chưa cho phép ai đặt chân đến đây, anh là kẻ đầu tiên dám làm điều này! Nếu như tôi kiện anh, thì anh sẽ không thoát được đâu!" Cô phá lên cười vui sướng nói, luận quyền lực của Từ Gia ở nước A, thẩm phán nào dám phán cô thua kiện?
Mà Hoàng Phủ Thiên Kỳ lại không thể để bị kiện được, thân là hoàng tử, anh không thể làm xấu mặt đất nước của mình. Nếu như thật sự bị kiện ở đây, mặt mũi hoàng tộc sẽ mất hết.
" Bây giờ tôi thật sự không có tiền, chờ tôi trở về nhà sẽ gửi tiền lại cho cô ngay!" Anh thở dài nói.
" Từ Thiên Phương tôi trước nay chưa từng cho người khác nợ tiền, anh cũng không ngoại lệ! Tôi là người làm ăn mà, anh hiểu không?"
" Vậy bây giờ cô muốn thế nào?"
" Dễ thôi, anh làm thuê cho tôi, kiếm tiền trả nợ! Chúng ta sẽ ký hợp đồng, chỉ cần ba tháng thôi, sau đó anh có thể dễ dàng rời đi!" Cô mỉm cười đáp, đây mới chính là mục đích thật sự.
" Cô muốn tôi làm cái gì?"
" Tôi muốn anh trở thành bạn trai của tôi! Đừng lo, chỉ là bạn trai trên danh nghĩa mà thôi, tôi không bắt anh phải làm bạn trai thật của tôi đâu! Ba tháng anh ở đây tôi sẽ lo tất cả mọi thứ cho anh, anh sẽ không cần lo lắng cái gì cả! Anh cảm thấy thế nào?"