Sau khi hai đứa trẻ nói lời tạm biệt với Hoàng Phủ Thiên Kỳ xong, thì chúng cũng nhanh chóng quay trở về để kịp giờ ra sân bay.
"Papa, dù thế nào đi nữa thì người cũng là papa của tụi con!" Thiên Long trước khi rời đi đã nhìn anh nói như thế.
Câu nói của cậu nhóc tưởng chừng như chỉ là lời đơn giản, nhưng lại khiến anh suy nghĩ không thôi. Mặc dù anh chưa từng làm tròn nghĩa vụ của một người cha, nhưng đối với bọn trẻ, chúng vẫn xem anh là ba.
"Bệ hạ, đến lúc nên xuất hiện rồi! Mọi người đang chờ bên ngoài, chúng ta phải đi nhanh thôi!" Ân Vệ thấy anh cứ trầm tư ngồi trên ghế không di chuyển, hắn nhẹ giọng nhắc nhở.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ khẽ nhìn đồng hồ, bây giờ nếu anh đuổi theo, chắc chắn sẽ đuổi kịp ba mẹ con Từ Thiên Phương. Nhưng mà...hiện tại anh còn có việc cần xử lý, không thể bỏ lại mà đi được.
"Haizzz, Ân Vệ, cậu ra ngoài chút đi! Tôi có chuyện muốn nói với em trai mình, không mất nhiều thời gian đâu!" Lúc này Hoàng Phủ Gia Khang mở cửa đi vào, anh thở dài nhìn Ân Vệ nói.
"Vâng, Đại Hoàng Tử!"
Chờ cho Ân Vệ đi rồi, anh mới đi đến chỗ Hoàng Phủ Thiên Kỳ lên tiếng. "Thiên Kỳ, anh nghĩ đến lúc em nên theo đuổi tình yêu của mình rồi! Đi đi, trách nhiệm này anh sẽ thay em gánh vác!"
"Anh!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ ngơ ngác nhìn anh.
"Cuộc nói chuyện của em và Daniel ngày hôm đó anh nghe hết cả rồi, em cứ làm những việc mà bản thân mong muốn đi! Anh đã trốn tránh trách nhiệm của bản thân tám năm rồi, giờ là lúc anh phải tiếp nhận nó! Mau đuổi theo đi, nếu không sẽ không kịp nữa!"
"Có thể tạm thời anh chưa làm tốt được như em, nhưng sẽ ổn thôi! Anh đã sẵn sàng rồi, sẵn sàng lãnh đạo mọi người, bảo vệ cho những người vẫn luôn tin tưởng anh!" Hoàng Phủ Gia Khang mỉm cười nói, anh cầm lấy chìa khoá xe đưa cho Hoàng Phủ Thiên Kỳ, hi vọng em trai có thể theo đuổi hạnh phúc của mình.
"Anh, cảm ơn anh!" Thiên Kỳ hai tay run run nhận lấy chìa khoá, anh cúi đầu nói.
Ân Vệ ở bên ngoài cảm thấy sốt ruột, nếu như đến hội nghị trễ nhất định sẽ bị dị nghị. Đột nhiên cánh cửa phòng mở ra, Hoàng Phủ Thiên Kỳ trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đôi chân dài chạy thật nhanh ra ngoài, trước ánh mắt kinh ngạc của Ân Vệ.
"Bệ Hạ, ngài đi đâu vậy?Hội nghị sắp bắt đầu rồi cơ mà!" Hai giây sau hắn mới nhận ra, liền hoảng hốt kêu lên.
"Ân Vệ, để nó đi đi!" Hoàng Phủ Gia Khang từ bên trong đi ra, anh lên tiếng ngăn cản hắn.
"Điện Hạ, vậy hội nghị phải làm sao đây?" Ân Vệ nhíu mày khó hiểu hỏi.
"Kể từ bây giờ Thiên Kỳ không còn là Vua ở nước Y nữa, thằng bé đã trao quyền lại cho tôi rồi! Bắt đầu từ lúc này, tôi sẽ chịu trách nhiệm tất cả mọi chuyện!" Hoàng Phủ Gia Khang nghiêm túc đáp, anh của hiện tại chính là dáng vẻ của một người lãnh đạo thật sự.
"Điện Hạ, ngài nói thật sao?" Ân Vệ hết kinh ngạc này đến kinh ngạc khác hỏi.
...
Trên xe, Hoàng Phủ Thiên Kỳ nhấn ga chạy hết tốc độ, vừa đi anh lại vừa nhìn đồng hồ kiểm tra. Bây giờ là mười một giờ ba mươi, ba mươi phút nữa chuyên cơ của Từ Thiên Phương sẽ cất cánh, anh không thể bỏ lỡ dù chỉ là một giây được.
"Phương Phương, chờ anh!"
Ở sân bay, Từ Thiên Phương và hai đứa trẻ cũng vừa đến nơi, mà Daniel cũng đi cùng tiễn họ một đoạn.
"Scarlet, đến nơi hãy gọi cho anh! Còn có nhớ giữ gìn sức khoẻ, đừng lạm dụng thuốc an thần nhiều quá!" Anh cẩn thận dặn dò, sợ cô ở một mình không thể chăm sóc tốt bản thân.
"Anh yên tâm đi, bên cạnh em còn có hai đứa nhỏ mà! Hơn nữa bóng ma kia cũng không còn quá ám ảnh em nữa rồi, em sẽ ổn thôi!" Cô mỉm cười đáp.
"Vậy thì tốt!"
"Thiên Long, Thiên Bảo, không có cậu hai bên cạnh, hai đứa phải chăm sóc tốt cho mami đó! Nếu như có chuyện gì không hay, thì hãy gọi cho cậu, có nhớ không?" Daniel ngồi xuống, anh xoa nhẹ đầu hai đứa trẻ nói, không quên ôm chúng vào lòng ôm hôn.
"Vâng ạ! Cậu cũng nhớ giữ gìn sức khoẻ nha, thay con chăm sóc cho ông bà ngoại nữa, nói với họ là con yêu họ rất nhiều!" Thiên Long sà vào lòng anh đáp.
"Cậu, nhớ gửi lời của con nữa nha!" Thiên Bảo miệng cười tủm tỉm, cậu nhóc cũng như anh trai nói.
"Scarlet, bây giờ anh còn có chút chuyện cần xử lý, cho nên phải về! Ba mẹ con đi cẩn thận, tạm biệt!" Daniel lúc này đứng lên, anh mỉm cười nhìn Từ Thiên Phương nói.
"Vâng, tạm biệt anh!" Cô gật đầu với anh đáp.
Daniel nhanh chóng trở ra xe, anh vừa ngồi vào ghế, thì có một chiếc xe chạy với tốc độ cao thắng gấp trước mặt. "Là tên điên nào vậy?" Tài xế bất mãn kêu lên.
Daniel cũng ngẩng đầu lên nhìn, thì người xuất hiện trước mặt anh là Hoàng Phủ Thiên Kỳ, anh nhanh chân bước vào trong sân bay với gương mặt gấp gáp.
"Xem ra tôi không nhìn lầm cậu!" Khoé môi Daniel nở một nụ cười nhẹ nói, như vậy thì anh yên tâm rồi.
Ba mẹ con Từ Thiên Phương đang chuẩn bị lên chuyên cơ, trước khi vào trong, ánh mắt cô liếc nhìn tìm kiếm ai đó. Cô hi vọng Hoàng Phủ Thiên Kỳ có thể đến tiễn mẹ con cô, nhưng có lẽ là cô tham lam quá rồi.
Cô quay người lại, nắm tay bọn trẻ chuẩn bị bước vào trong, lúc này một giọng nói rất quen thuộc vang lên.
"Phương Phương!"