Từ Thiên Phương đứng ở đó một lúc lâu, rồi cô mới nhẹ nhàng nhấc làn váy dài đi vào bên trong hội trường. Lúc này sợi dây chuyền của cô cũng đã đấu giá xong, giá để sở hữu sơi dây đắc giá này là ba triệu năm trăm ngàn đô la.
Ở trên bục cao, một vị phu nhân dáng người mảnh khảnh đi lên nhận lấy món đồ của mình, trên môi bà ấy không ngừng nở một nụ cười rất tươi.
" Tiểu thư, phu nhân trách người sao? Có cần tôi mang sợi dây chuyền đó trở về hay không?" Alice chậm rãi đi đến trước mặt Từ Thiên Phương, cô ấy lo lắng hỏi.
" Không cần đâu, món đồ đó không còn thuộc về bà ấy nữa!" Cô lắc đầu từ chối, ánh mắt không thể che giấu nỗi buồn sâu thẳm trong lòng.
Hóa ra những chuyện mà Nhiễm Ngữ Tâm nói đều đúng, mẹ của cô bây giờ là đang qua lại với một tên trai trẻ. Bà ấy đã dành rất nhiều tiền bạc của Từ Gia, để cung phụng cho hắn, mà không hề cảm thấy bản thân đang làm chuyện sai trái.
Từ Thiên Phương cô có thể chịu đựng sự lạnh lùng của bà ấy, nhưng cô không thể chịu nổi việc bà ấy lấy mồ hôi công sức của cô mà đi nuôi tình nhân. Điều quan trọng hơn nữa, bây giờ bà ấy còn đang mang thai con của gã đàn ông đó, một chuyện mà cô thấy vô cùng kinh tởm.
Bà ấy đã gần năm mươi tuổi, nhưng lại có thai với một thằng nhóc chỉ bằng tuổi con gái mình cơ đấy. Nếu như cô không phải sớm biết trước mọi chuyện, mà cho người ém đi tin tức này xuống, thì bây giờ bà ấy đã xuất hiện đầy trên mặt báo rồi.
" Tiểu thư, phu nhân sẽ không tha cho cô đâu, tiếp theo nên làm thế nào đây?" Alice vẫn lo lắng cho cô.
" Giúp tôi khóa tất cả tài khoản của bà ấy lại, không để bà ấy tiêu xài phung phí thêm được nữa!" Từ Thiên Phương cắn chặt môi đáp, lần này cô muốn mạnh tay với bà ấy, người mẹ như thế này, cô không muốn nữa rồi.
Lạnh lùng vô tình với con ruột của mình đã đành, còn làm ra chuyện vô sỉ như thế, cô căn bản không cần người mẹ như thế này.
Hoàng Phủ Thiên Kỳ lúc này đang đứng ở gần đó, anh khoanh tay đưa mắt nhìn cô, có lẽ anh cũng cảm nhận được sự cô đơn của cô ngay lúc này. Từ Thiên Phương cho anh thấy một cảm giác rất khác lạ, anh cũng không hiểu tại sao.
Rời khỏi buổi tiệc từ thiện, cả hai người ngồi trên xe vẫn im lặng như vậy, không ai nói với ai câu nào. Từ Thiên Phương tay chống cằm nhìn xa xăm, cô khẽ thở dài.
" Alice, dừng xe lại!" Đột nhiên cô kêu lên.
" Vâng, thưa tiểu thư!"
Chiếc maserati nhanh chóng tấp vào bên đường, kế bên là một công viên nhỏ, có rất nhiều thứ hay ho và sắc màu ở đây. Từ Thiên Phương không nói gì, cô nhấc váy mở cửa xuống xe.
Alice và Hoàng Phủ Thiên Kỳ cũng chỉ biết đi theo cô, dĩ nhiên là như vậy, thân phận của cô chỗ nào là tầm thường chứ.
Từ Thiên Phương đi chậm từng bước, cô bỗng nhìn thấy khung cảnh xung quanh rất quen thuộc, cô hình như đã từng đến đây rồi thì phải. Bất chợt đập vào mắt cô là một xe kẹo bông rất đáng yêu, Từ Thiên Phương vô thức đi đến đó.
Những que kẹo bông đầy đủ sắc mắt màu vô cùng thu hút, giờ này đã trễ rồi, nên người chủ cũng đang thu xếp đồ đạc để đi về. Thấy Từ Thiên Phương một thân lễ phục lộng lấy đi đến, người bán kẹo có chút si mê, nhưng ông ta cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
" Quý cô xinh đẹp, cô có muốn một que kẹo bông không?" Người bán kẹo nhìn cô chào mời, dù bình thường ông ấy sẽ không bán khi đã dọn dẹp xong.
" Có thể sao? Tôi muốn hai que kẹo!" Từ Thiên Phương đôi mắt như phát sáng, cô vui vẻ đáp.
" Được thôi, cô chờ tôi một chút nhé!" Ông ấy cũng nở một nụ cười phúc hậu nói.
Với bàn tay nhanh thoăn thoắt, người làm kẹo bắt đầu trổ tài của mình, ông ấy thành thục làm việc. Từng muỗng đường đủ màu sắc được đổ vào lò, kẹo bông gòn mềm mịn bắt đầu bung ra. Loáng một cái, ông chủ đã làm cho cô hai que kẹo hình bông hoa đáng yêu.
" Của cô đây!"
" Ông chủ, hết bao nhiêu tiền vậy?" Alice nhanh chóng bước lên một bước, cô lên tiếng hỏi ông chủ.
" Ồ không, đây là tôi tặng cho cô ấy! Đôi mắt của cô ấy rất đẹp, tôi đã từng nhìn thấy đôi mắt như thế này, rất giống một thiên thần nhỏ mà tôi từng biết!" Ông chủ bán kẹo vội vàng lắc đầu từ chối, ông ấy nhìn sang Từ Thiên Phương nói.
" Như vậy thì không được hay cho lắm! Ông chủ..."
Không để Alice nói thêm, ông chủ bán kẹo nhanh tay thu xếp lại đồ vật, rồi nhanh chân đẩy xe trở về nhà.
Từ Thiên Phương cũng kinh ngạc nhìn ông ấy, lần đầu tiên có người đối xử với cô như vậy, dù hai cậy kẹo bông này chẳng đáng là bao nhiêu.
Cô mỉm cười hạnh phúc, đưa một cậy kẹo cho Hoàng Phủ Thiên Kỳ đang đứng ngơ ngẩn." Anh có muốn ăn không? Rất là ngon đó!"
Anh từ trước đến giờ không thích đồ ngọt, còn đang muốn từ chối, nhưng thấy ánh mắt mong chờ của cô, anh lại đưa tay nhận lấy que kẹo.
" Cảm ơn!"
Từ Thiên Phương lại xoay người đi về phía trước, cô cẩn thận nhìn ngắm những trò chơi đáng yêu ở đây vừa nhâm nhi que kẹo ngọt trên tay. Bỗng nhiên cô dừng lại.
" Hai người có thể về trước được hay không? Tôi muốn ở đây một mình, lát nữa tôi sẽ về nhà sau!" Cô quay sang nhìn hai người họ nói.