*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mục Đông thầm nghĩ trong lòng, ngoài miệng thì chẳng đáp gì hết, chỉ mệt mỏi tựa trán vào hõm cổ đối phương, sau đó nhắm chặt mắt lại.
—
“Đừng ngủ, coi chừng lạnh.” Lục Nghiễn Chi nói xong liền ôm chặt Mục Đông thêm một chút, còn kéo áo sơ mi đầy nếp nhăn của cậu lên đắp tới vai cậu.
“Có muốn đi tắm không, cùng nhau tắm?”
“… Không muốn, em tự tắm.” Âm thanh buồn bực của Mục Đông quyết đoán từ chối đề nghị Lục Nghiễn Chi đưa ra, nhưng nói xong cậu cũng không có ý đứng dậy ngay, vẫn cứ rúc người lại cố gắng giảm bớt thể tích của mình để có thể thoải mái vùi vào lồng ngực hắn.
Vì vậy Lục Nghiễn Chi cũng không xem là thật, chỉ cho rằng người trong lòng thuận miệng giận dỗi với hắn mà thôi, thoáng lui người lại rút dương v*t ra trước. Mà khi hắn đang định đứng lên ôm người vào phòng tắm vòi sen, chú mèo lớn mất đi nguồn nhiệt liền nghiêng người tự mình ngồi dậy.
Lục Nghiễn Chi cúi đầu xuống theo bản năng, đúng lúc thấy Mục Đông đang cố gắng đứng lên, tinh dịch chảy ra từ miệng huyệt tí tách rớt xuống thảm trải sàn.
“Chảy ra kìa.” Hắn thấp giọng nói một câu, lập tức đưa tay sờ bắp đùi đối phương chà xát ra khắp nơi, đâu đâu cũng dính dấp.
Mục Đông vốn còn hơi run chân, nhìn thấy cảnh này xong suýt chút ngã ngồi ngược xuống đất.
Cậu xấu hổ đánh rớt tay đối phương, Lục Nghiễn Chi vừa trưng gương mặt vô tội ra nhìn cậu thì cậu liền cấp tốc đứng thẳng dậy, sau đó vừa cởi quần áo trên người vừa quơ quơ tay chỉ đối phương như cảnh cáo.
“Em tự tắm, anh đừng theo vào.”
“Được được, tôi thu dọn hiện trường, được chứ?” Lục Nghiễn Chi qua loa giơ tay bảo đảm. Hắn nhìn theo cơ thể trần truồng của Mục Đông cất bước cứng ngắc đi vào phòng tắm, ngược lại cũng thật sự không đi theo.
Hắn phải thu dọn căn phòng một chút, vừa rồi lúc làm tình mặc dù hắn có nói những lời hạ lưu trêu chọc đối phương, nhưng dù sao hắn cũng đâu thể nào thật sự để dịch thể lưu lại trên mặt kính không lau.
Lục Nghiễn Chi đứng dậy cầm giấy thử lau lau tấm kính, nhưng mà Lục ngũ thiếu gia chưa bao giờ đụng tay vào việc nhà hiển nhiên chẳng có thiên phú gì trên phương diện này, đến khi phát hiện mình càng lau càng bẩn thì hắn liền tự giác bỏ cuộc.
Sau đó hắn còn thử lau thảm trải sàn, kết quả ngoại trừ lau được một phần tinh dịch bên trên, phần còn lại càng lau càng lan rộng ra dính dính khắp nơi, không chỉ để lại một vệt trắng khả nghi mà còn làm hỏng cả tấm thảm mềm mại luôn rồi.
Lục Nghiễn Chi “chậc” một tiếng, quay người lại cầm lấy điện thoại trên bàn.
“Phương Hàm, phiền cậu lại đây lau kính, thuận tiện nhìn xem tấm thảm này còn cứu được không.”
“…” Trợ lý riêng nửa tiếng trước bị động tĩnh trong văn phòng tổng giám đốc ép cho phải nhượng bộ lui binh yên lặng đỡ trán.
————
Lúc Mục Đông mặc áo tắm vào quay lại văn phòng luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng trong giây lát vẫn không nói ra được.
Lục Nghiễn Chi thấy cậu quay lại liền bước đến hôn lên gò má cậu một cái, sau đó cũng cởi áo vào phòng tắm. Mục Đông đứng tại chỗ không nhúc nhích, mãi đến khi nghe tiếng nước vang lên mới quay người lấy áo khoác từ trên giá treo xuống.
Bấy giờ cậu mới phát giác, thì ra thảm trải sàn trong phòng đã được đổi rồi.
“…” Nói chung cậu không hề muốn biết là ai vào đổi, tóm lại cũng chẳng thể là Lục Nghiễn Chi, cái người đang tắm bên trong tuyệt đối không có cách nào cấp tốc thu dọn xong mọi thứ như thế.
Cho nên vành tai cậu lập tức nóng lên, còn không nhịn được mà cố gắng nhìn sang cửa sổ một chút.
Cũng may tấm kính đã sạch sẽ.
Mục Đông ôm áo khoác ngồi xuống ghế giám đốc rộng rãi của Lục Nghiễn Chi, sau đó lắng nghe tiếng nước chảy khi có khi không vang lên bên tai, dò tay vào túi áo khẽ chạm vào chiếc hộp nhung nho nhỏ bên trong.
Khi cảm xúc trơn mềm truyền tới từ đầu ngón tay, nhịp tim của cậu đột nhiên tăng nhanh, dù cậu có hít sâu bao nhiêu cũng không thể bình tĩnh lại. Mục Đông bỗng có hơi sợ, nói không rõ là sợ gì nhưng luôn có cảm giác tâm trạng này còn kịch liệt hơn cả lo lắng, cũng càng dày đặc hơn một chút.
Mãi cho đến khi tiếng nước trong phòng tắm ngừng hẳn, cậu vẫn chưa thể mở chiếc hộp ra.
Mục Đông gần như hoài nghi mình có nên rút lui, tới tận thời điểm tiếng bước chân truyền tới, thậm chí trong nháy mắt cậu còn muốn bỏ trốn. Nhưng kỳ dị là nhìn thấy Lục Nghiễn Chi vừa lau tóc vừa đẩy cửa ra, nhịp tim của cậu lại nhanh chóng trở về như cũ chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Cậu cảm thấy hiện tại mình tỉnh táo và bình tĩnh chưa từng có.
“Làm sao vậy, cứ ôm áo khoác làm gì?” Lục Nghiễn Chi tiện tay ném khăn mặt ẩm ướt lên bàn, tắm rửa xong hắn cũng đổi một bộ đồ khác, lúc này cổ chiếc áo sơ mi mới đã bị nước thấm ướt một chút, khiến cho cả người hắn thoạt nhìn có vẻ ướt át.
Trước khi hắn dựa sát lại Mục Đông lập tức đứng lên, Lục Nghiễn Chi nghiêng người nhìn sang, thấy đối phương ra hiệu cho hắn ngồi xuống.
“Rốt cuộc cũng chịu thành thật khai báo chuyện tối qua với tôi rồi?” Lục Nghiễn Chi thuận theo cậu ngồi xuống, còn chưa ngồi vững thì Mục Đông đã bước tới nhấc chân ngồi thẳng xuống đùi hắn.
Phản ứng đầu tiên của hắn là, báo nhỏ của hắn không mặc quần lót, tư thế này gần như khiến cho áo tắm không có cách nào che khuất hạ thân cậu.
Cũng mau vẻ mặt của Mục Đông rất nghiêm túc đàng hoàng, lúc này Lục Nghiễn Chi mới khống chế được tầm mắt của mình, không liếc xuống dưới nữa.
“A Nghiễn, thực ra ông nội em chỉ hỏi em một câu thôi.”
Tay Mục Đông vẫn còn cắm trong túi áo khoác chưa rút ra, lúc nói chuyện cậu nhìn thẳng vào hai mắt Lục Nghiễn Chi, bộ dạng cực kỳ thận trọng này khiến đối phương nhất thời không dời mắt nổi.
Chỉ có mình cậu tự biết, mồ hôi trong lòng bàn tay cậu hẵng còn chưa khô.
“Ông hỏi em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi sao, còn hỏi em có nghĩ tới rằng nếu như sau này… em có còn đường lui hay không.” Nói tới đây, rốt cuộc cậu cũng mở chiếc hộp nhung trong túi ra, sau đó cầm lấy đồ vật bên trong siết chặt vào lòng bàn tay.
Tiếp đến mới chậm rãi hít thật sâu.
“Em đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng mà đường lui…”
Em không cần đường lui, tôi sẽ không để em rơi vào hoàn cảnh kia.
Câu nói này gần như hiện lên trong đầu Lục Nghiễn Chi ngay lập tức, cho dù lý trí nói với hắn không nên đưa ra loại cam kết mờ mịt này, nhưng hắn vẫn gần như thốt ra khỏi miệng trong phút chốc.
Chỉ là gần như.
Trước khi hắn mở miệng Mục Đông đột nhiên nắm lấy tay trái của hắn, sau đó cúi đầu cực kỳ nghiêm túc đeo thứ gì đó vào ngón tay giữa của hắn.
Thời điểm chiếc nhẫn kim loại đã được nhiệt độ ủ ấm bị đối phương lồng vào ngón tay, trong lòng Lục Nghiễn Chi đột nhiên nóng lên, há miệng nhưng lại chẳng nói nên lời.
“A Nghiễn, em đã nghĩ rất kỹ càng, loại đường lui kia em không muốn có, em sẽ cố gắng không để cho chúng ta phải đi tới bước ấy… Cho nên em muốn hỏi anh, anh có đồng ý… ở bên cạnh em không.”
Lục Nghiễn Chi sao có thể không muốn.
Xưa nay hắn chưa từng nghĩ sẽ có chuyện Mục Đông chính thức tỏ tình với hắn trước như vậy, hắn cũng chưa từng dự liệu được sẽ có ngày hắn nhận được một chiếc nhẫn từ báo nhỏ của mình trước.
Cảm giác kia giống như bị người đoạt đi màn diễn, thế nhưng trong lòng lại rất nóng bỏng, khiến cho cả lồng ngực hắn đều ấm áp hẳn lên.
Lục Nghiễn Chi không nhịn được giơ tay cẩn thận quan sát chiếc nhẫn trên ngón giữa, chiếc nhẫn này đến từ một nhãn hiệu xa xỉ, dù mới là mức độ sơ cấp, hơn nữa vật liệu chỉ là bằng bạc mà thôi, nhưng thứ này đối với Mục Đông mà nói vẫn còn có hơi đắt đỏ.
Đương nhiên lúc này Lục Nghiễn Chi sẽ không nói ra những lời sát phong cảnh, có điều vẫn không nhịn được mà đau lòng đối phương. Loại nhẫn này cho dù mua một đôi cũng sẽ không được giảm giá, có lẽ toàn bộ thù lao Mục Đông diễn bộ webdrama kia đã đổ vào đó, chưa biết chừng còn phải bù tiền riêng vào không ít.
Nhìn có hơi ngốc, thế nhưng lại ngốc đến mức khiến lòng hắn vui mừng.
Có điều cũng chẳng liên quan, chiếc nhẫn này tuy chỉ có một vòng đơn giản nhưng lại thắng ở chỗ nét điêu khắc trên đó rất đẹp mắt, cho nên lượng tiêu thụ không hề tệ, được rất nhiều người mua để đeo phối hợp với chiếc nhẫn khác.
Lục Nghiễn Chi nghĩ tới đây, đột nhiên cảm thấy thật đúng lúc, hắn đè ý nghĩ mới xuất hiện trong đầu xuống, sau đó không dấu vết đút tay phải vào túi quần.
“Chiếc nhẫn của em đâu, lấy ra tôi đeo cho em.”
Mục Đông nghe vậy vẫn không nhúc nhích.
“Anh còn chưa trả lời em.” Vì chờ đợi thời gian dài mà giọng cậu có hơi lạnh lẽo, ngay cả tầm mắt cũng luôn dính lấy gương mặt Lục Nghiễn Chi, thu hết tất cả biểu cảm của đối phương vào mắt.
Nhưng cho dù có nhìn thấu ý cười trên mặt hắn, Mục Đông vẫn không an lòng được, nhất định phải nghe chính miệng hắn nói cho cậu biết.
Lục Nghiễn Chi thoáng ngẩng đầu, nhẹ nhàng tiến lại chậm rãi hôn môi cậu.
“Đồng ý, đương nhiên là tôi đồng ý.”
Lúc này Mục Đông mới hơi thả lỏng bờ vai căng thẳng, đôi mắt cũng đột nhiên sáng bừng lên. Tuy rằng môi cậu vẫn mím chặt thế nhưng lại phảng phất như đang cười.
Tiếp đến cậu cũng chịu lấy chiếc nhẫn còn lại ra, đặt vào lòng bàn tay Lục Nghiễn Chi.
Lục Nghiễn Chi bất động thanh sắc đổi chiếc nhẫn qua tay phải, sau đó tay trái nắm lấy bàn tay đối phương.
“Nhắm mắt.” Trước khi đeo nhẫn cho cậu, hắn nhẹ giọng yêu cầu.
“… Nhắm mắt làm gì.” Mục Đông khó hiểu liếc mắt nhìn hắn, chỉ thấy Lục Nghiễn Chi nhướn mày, rốt cuộc cũng nghe lời làm theo.
Trong bóng tối, cậu cảm giác ngón giữa tay trái mình cũng được đeo vào một chiếc nhẫn vừa vặn, thời khắc đeo nhẫn xong nhịp tim cậu nháy mắt liền rối loạn, sau đó không hiểu sao lại an ổn trở lại.
Cậu mở mắt ra cúi đầu nhìn ngón tay mình, chỉ thấy đối phương vẫn còn nắm ngón tay cậu chưa thả ra, cẩn thận điều chỉnh vị trí chiếc nhẫn và… khoảng cách.
“…!”
Lục Nghiễn Chi đeo cho cậu hai chiếc nhẫn, một chiếc trong đó cậu rất quen thuộc đương nhiên là cậu mua, mà một chiếc khác thoạt nhìn tinh xảo hơn không biết bao nhiêu, liếc qua là biết làm từ bạch kim, thậm chí còn nạm kim cương.
Quả thực giống y như nhẫn đính hôn chính thức.
Ý nghĩ này không hiểu sao lại khiến mặt cậu nóng lên. Mục Đông nhấc mắt nhìn về phía Lục Nghiễn Chi, thấy hắn đang nở một nụ cười dịu dàng với cậu.
“Thật là đúng lúc, hôm nay hai ta vậy mà lại lên kế hoạch cùng một chuyện, hơn nữa còn bị em giành trước.” Lục Nghiễn Chi nói xong liền đưa vật đang nắm trong lòng bàn tay ra, nhẹ giọng yêu cầu một câu.
“Nào, lại đeo vào cho tôi lần nữa, hửm?”
Mục Đông nhận lấy chiếc nhẫn còn lại trong tay đối phương, sau đó cẩn thận lồng vào ngón tay hắn, kề sát vào chiếc nhẫn cậu vừa mới đeo cho hắn ban nãy.
Không biết có phải tâm trạng ảnh hưởng hay không, cậu cảm thấy hai chiếc nhẫn này thoạt nhìn rất xứng đôi, không hề có chút đột ngột nào.
Mục Đông không nhịn được nhẹ nhàng sờ sờ, đúng lúc này lại đột nhiên bị đối phương vươn tay ôm vào lòng.
“Bảy năm.” Lục Nghiễn Chi siết lấy cậu chặt hơn, hạ những nụ hôn vụn vặt bên tai cậu.
“Bảy năm sau nếu chúng ta vẫn còn ở bên nhau, vậy thì kết hôn đi.”
Nói ra câu này xong, hắn cảm giác được hô hấp của người trong lòng hơi cứng lại, nhưng chỉ một lát sau liền nghe thấy cậu run cổ họng, nhẹ nhàng đáp một tiếng “Được”.
~~TOÀN VĂN HOÀN~~