Hợp Đồng Bao Dưỡng

Chương 86: Mặt người dạ thú




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

15317994_1634982963469189_5432759588444500836_n

“Báo nhỏ của tôi, vì ai mà em trở thành bộ dạng ẩm ướt thế này, hửm?”



Lục Nghiễn Chi chẳng thèm che giấu cảm giác uy hiếp trong lời mình, bởi vì hắn không chỉ nói vậy mà bàn tay còn nắm lấy dương v*t đối phương, ép quy đầu cứng rắn của cậu lên mặt kính chậm rãi cà cà.

Khoái cảm nơi linh khẩu bị ma sát khiến hai chân Mục Đông run lên, cậu trốn về sau theo bản năng, kết quả ngoại trừ làm cho hậu huyệt mình nuốt lấy tính khí đối phương càng sâu thì chỉ cảm thấy hai viên trứng bên dương v*t bị lôi kéo một trận, kích thích đỉnh khí cụ hưng phấn phun ra chất nhầy rồi tuột xuống thuận theo cửa kính, tạo thành những vệt nước rõ ràng.

“A! A Nghiễn…” Lúc Mục Đông rên rỉ âm thanh xấu hổ liền lọt ra ngoài, vẻ mặt cũng sinh động hơn ngày thường một chút. Lục Nghiễn Chi thu hết hình ảnh đó vào mắt thông qua phản quang từ thủy tinh, không nhịn được tăng thêm lực đạo đâm chọc đối phương, khiến cho khí cụ của người trong lòng lại áp vào mặt kính bóng loáng, mỗi lần đều có thể bức cho cậu phải phát ra tiếng kêu sợ hãi, ngay cả huyệt đạo cũng vì căng thẳng mà co rụt lại theo tiết tấu, siết lấy hắn cực chặt.

“Nhìn xem, em đã làm miếng kính này bẩn đến mức độ nào hửm? Sau khi tan tầm bị nhân viên vệ sinh trong công ty thấy được thì sao, nếu như nói cho bọn họ biết là bởi vì dịch thể của em lúc phát dâm, phỏng chừng sẽ bị dọa sợ mất.”

“Câm miệng…! A… A, đừng đâm… Không thể chọc vào, A Nghiễn! A Nghiễn… Aaaa!”

“Vì sao không thể chọc? Không phải em đang sướng đến run cả eo ư.” Lục Nghiễn Chi vừa nói vừa ưỡn thẳng lưng, mạnh mẽ chọc dương v*t vào nơi thật sâu trong huyệt đạo. Rốt cuộc Mục Đông bị hắn chọc ghẹo đến không chịu nổi, rít gào được một nửa thì hai tay đặt trên cửa kính cũng trượt xuống vì mồ hôi, khiến cho nửa người trên của cậu cũng hơi chúi xuống, phần eo bị đâm chọc đến bủn rủn vô lực, lúc cúi thấp tạo thành một đường cong đầy sức mê hoặc.

Ngoài ra tính khí Mục Đông vẫn cứ tiếp xúc thân mật với cửa kính trước người vì va chạm kịch liệt đằng sau. Tuy rằng Lục Nghiễn Chi đã thả lỏng tay vòng ngược lấy eo cậu, xoa xoa làn da khẽ run rẩy vì khoái cảm của cậu, nhưng mà dương v*t lúc lắc không ngừng lúc bị thao lộng vẫn cứ mất khống chế. Mỗi khi khí cụ đối phương cọ vào tuyến tiền liệt rồi nhân lúc cậu hừ gọi mà nghiền ép thẳng một được chọc vào nơi sâu xa, thứ cứng rắn của cậu sẽ theo quán tính mà đâm vào mặt kính.

Ngoài tiếng rên rỉ thở dốc vang lên không ngừng bên tai cùng với tiếng thân thể va vào nhau lúc ra vào, chỉ còn lại tiếng dương v*t “bẹp bẹp” đánh lên cửa kính. Không lâu sau, vì loại kích thích mang theo chút đau đớn và sỉ nhục kia mà Mục Đông chảy ra một lượng lớn chất lỏng tuyến tiền liệt, lần này không chỉ có tiếng “nhóp nhép” vang lên không ngừng từ phía sau mà trước người cậu cũng truyền đến tiếng nước dính dấp.

“Không được A Nghiễn… Haa, aa… Em thật sự, không thể lại… A ưm, a!”

Lục Nghiễn Chi bị tiếng cầu xin tha thứ khàn khàn này chọc cho càng ngày càng hưng phấn thêm, căn bản không có khả năng dừng lại. Hắn đã chọc đối phương đến mức huyệt đạo mở rộng, ruột thịt ẩm ướt mềm mại dịu ngoan dính lấy người, mỗi lần nhúc nhích sẽ không ngừng hút chặt hắn, khiến cho hắn thoải mái đến ngứa cả đầu ngón tay.

Lục Nghiễn Chi há miệng lớn thở hổn hển, thậm chí còn phải chuẩn bị một chút mới có thể thoát ra khỏi khoái cảm, tiếp tục dùng những lời hạ lưu bắt nạt đối phương.

“Nếu không chịu nổi thì nhanh chóng trả lời câu hỏi của tôi đi, có biết không. Làm tôi thỏa mãn tôi sẽ tạm tha cho em, hửm?”

“A…” Mục Đông nghe vậy rên lên một tiếng, như là lần vùng vẫy cuối cùng. Lục Nghiễn Chi quá quen với bộ dạng đối phương mỗi lần từ bỏ chống cự, cho nên hắn liền không nhịn được có chút mong đợi, động tác cũng không tự chủ được càng thêm kịch liệt, khiến cho thanh âm của Mục Đông phải vỡ vụn theo.

Mà ngay sau đó, báo nhỏ bị hắn làm tới ẩm ướt đầm đề rốt cuộc vẫn phải mở miệng, trước sau như một nói cho hắn nghe những câu phóng đãng mà hắn muốn.

Nhưng mà lúc này hình như lại xảy ra chút sai sót nhỏ.

“Là anh, ưmm… Là anh khiến em… A! Chờ, chờ chút! Đừng…” Mục Đông đứt quãng thốt lên những lời mơ hồ khiến người đỏ mặt tới mang tai, nói được một nửa đột nhiên lại cất cao âm điệu.

Thậm chí cậu còn rên rỉ quơ quơ eo, cơ bắp trên người căng chặt, hô hấp dồn dập đến mức gần như nghẹt thở.

Trong phút chốc Lục Nghiễn Chi cảm giác như dương v*t mình bị đối phương cắn mạnh lấy, trong đầu hắn lập tức trống rỗng vì khoái cảm kịch liệt không có dấu hiệu báo trước này, chờ hắn phục hồi được tinh thần thì hắn mới nhận ra, tám phần mười Mục Đông đã tới cao trào rồi.

Hắn hơi kinh ngạc, nhưng sự thực đúng là Mục Đông vẫn đang thở hổn hển hừ nhẹ liên tục vì khoái cảm bắn tinh, eo và chân cậu tất cả còn run rẩy, chỉ có cơ vòng là thỉnh thoảng lại động đậy cắn lấy dương v*t cứng rắn của hắn không tha, như là đang nghỉ ngơi vậy.

“Em thật sự bắn?” Nói xong Lục Nghiễn Chi liền khó tin đưa tay ra sờ soạng trước người đối phương một chút. Tính khí Mục Đông lúc bị hắn chạm vào còn khó kìm nổi mà co giật, chất nhầy kia làm cho hạ thân cậu ẩm ướt dính dấp một mảng, lại còn bắn lên kính không ít.

“Sao lại nhanh như vậy…” Lục Nghiễn Chi nhỏ giọng cảm thán một câu, đổi lấy là ánh mắt tức giận của Mục Đông. Vì cao trào mà ánh mắt cậu trở nên lười nhác, sóng mắt lưu chuyển trong đó khiến hạ thân Lục Nghiễn Chi cứng tới phát đau.

“Tôi còn chưa nghe được những lời đáng yêu hơn nữa từ miệng em đâu. Tôi nói này báo nhỏ, lại nói cho tôi nghe được không?” Coi như hắn còn có chút lương tâm, thấy đối phương bắn xong cũng không lập tức đâm vào kịch liệt, nhưng mà kiểu co rút nhẹ nhàng này cũng đã đủ làm Mục Đông mẫn cảm đến mức muốn né tránh. Lục Nghiễn Chi tóm chặt eo đối phương không tha, còn muốn bắt cậu nói hết những lời chưa nói xong.

Thế nhưng chàng trai đã chiếm được thỏa mãn lại không muốn để ý đến hắn, Mục Đông vẫn còn nằm nhoài lên cửa sổ hưởng thụ dư vị sau cao trào, tới cả ánh mắt cũng lười nhìn về phía hắn.

Lục Nghiễn Chi thấy vậy chẳng tức giận chút nào, trái lại còn cong môi cười cười.

Chú mèo lớn trước giờ luôn thuận theo vì khuây khỏa khi cao trào mà buông lỏng cảnh giác, không tự chủ lộ ra một chút dã tính, ý đồ khiêu khích kẻ chi phối mình. Nhưng mà Lục Nghiễn Chi luôn có biện pháp khiến cho đối phương phải khuất phục trong mỗi tình huống, hiện giờ chỉ là không thể tiếp tục lấy bắn tinh ra uy hiếp báo nhỏ của hắn mà thôi, nhưng mà chỉ cần có thể bắt nạt đối phương đến khóc lên đã đủ khiến lòng hắn ngứa ngáy.

“Không nói sao?” Lục Nghiễn Chi tỏ vẻ mất mát truy hỏi một câu, vẫn không nhận được chút đáp lại nào như trước. Thế là hắn liền khẽ thở dài, đưa một tay xuống dưới thăm dò, nắm chặt đầu gối chân trái của Mục Đông.

Lần này rốt cuộc Mục Đông cũng cảm thấy có chút không ổn, nhưng mà chưa chờ cậu kịp phản ứng lại thì Lục Nghiễn Chi đã tóm lấy đầu gối đổ đầy mồ hôi của cậu, thoáng dùng sức nâng chân trái cậu lên bắt cậu phải mở rộng hai chân, khiến cho hạ thân ướt đẫm sau khi bắn tinh lộ hết ra ngoài.

“A ưm!” Vì tư thế này mà Mục Đông nhất thời không đứng thẳng được, vốn cậu đã có chút run chân, bây giờ lại chỉ có thể dùng một chân chống đỡ thân thể, dù hơn phân nửa trọng tâm đã được đối phương đỡ lấy thì cậu vẫn có cảm giác mình sẽ ngã sấp xuống bất cứ lúc nào.

“Thả em xuống.” Mục Đông không nhịn được nói, nhưng rốt cuộc cũng chẳng làm gì được, trái lại chỉ khiến thứ cắm trong hậu huyệt co rụt một phát, lập tức cọ đến tuyến tiền liệt của cậu làm cậu bủn rủn toàn thân, theo phản xạ có điều kiện hút lấy khí cụ của đối phương thêm nữa.

Lục Nghiễn Chi không thèm nhìn chút giãy dụa ấy vào mắt, hắn nhấc chân Mục Đông lên cao hơn để cho người trong lòng hết đường chạy, thế nhưng mông thịt và miệng huyệt lại vì tư thế ấy mà siết càng chặt, một bộ không nỡ rời khỏi hắn.

Lục Nghiễn Chi thử thăm dò rút dương v*t ra một nửa, sau đó chậm rãi đâm vào, kiểu đâm xuyên thong thả như vậy không khiến đối phương chống cự quá lớn, nhưng khi Mục Đông từ từ bình tĩnh lại hắn liền bất chợt nghiêng người thúc tới, đột ngột tăng thêm cường độ đâm rút, đồng thời càng động càng nhanh, hai ba lần đã bức Mục Đông đến mức không phát ra được âm thanh nào.

“A Nghiễn… Chờ, quá nhanh!” Lúc nói chuyện giọng của Mục Đông run rẩy cực kỳ, gần như là đang nghẹn ngào. Cậu không đối phó kịp xâm phạm kịch liệt đột ngột, huyệt đạo mẫn cảm yếu đuối lại còn chưa bình phục từ cơn hưng phấn, cọ sát dịu dàng trước đó cũng khiến cơ thể cậu nóng hổi, lần này bị chọc vào không hề tiết chế càng làm Mục Đông có cảm giác thân thể mình sắp bốc cháy.

“Dừng lại! Em mới vừa bắn qua, thật sự không thể… A, không thể làm…”

“Nhưng mà tôi còn chưa bắn đâu.” Giọng Lục Nghiễn Chi rất ôn hòa, mang theo một chút oán giận như đang làm nũng với người yêu, nhưng mà động tác nửa người dưới của hắn lại chẳng hề có chút ý định khắc chế nào. Hắn cảm giác được huyệt đạo đối phương đang liều mạng kháng cự mình, mặc dù bị thao lộng đến mức co giật liên tục thì vẫn muốn ép dương v*t hắn phải rút ra ngoài.

Nhưng chính vì nguyên nhân này, mỗi lần hắn mạnh mẽ đâm vào sẽ lập tức cảm thấy bị đè ép đến tê cả da đầu, thoải mái đến mức lòng nóng lên.

“Em thật giỏi… Ngoan một chút đừng chạy, để tôi bắn ở bên trong có được không, hửm?”

“Aaa… Khó chịu, đau… Bên trong đau.” Lời nói của Mục Đông còn chưa mạch lạc mà vẫn muốn cự tuyệt hắn, giống như căn bản không nghe rõ, chân cậu bị giơ lên đâm vào một trận liền khóc nấc lên, tiếng thút thít yếu ớt đầy ngột ngạt, nước mắt trượt xuống cũng không kịp lau, tất cả đều đọng lại ở cằm, dựa theo thân thể lay động mà nhỏ xuống từng giọt.

Lục Nghiễn Chi gần như bị dáng vẻ đáng thương của cậu mê hoặc, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ muốn làm cậu tới hỏng mất, sau đó lại vì đau lòng mà cố nén xuống. Rốt cuộc hắn cũng thả chậm tốc độ lại, sau khi sờ soạng hạ thân đối phương liền đột ngột ưỡn thẳng lưng chọc tới trước, quả thực như muốn đóng Mục Đông vào kính.

Bị thúc vào hung ác, Mục Đông phảng phất như một chú bướm đang sống sờ sờ lại bị đóng đinh lên bảng, một loại sợ hãi khó tả theo bản năng ép cậu phải liều mạng giãy dụa, nhưng vẫn cứ bị Lục Nghiễn Chi dễ dàng áp chế, chỉ có thể không ngừng run rẩy trong lồng ngực đối phương.

“A Nghiễn… Ha ưmm, muốn chết…” Cậu phát ra một tiếng mềm mại khó thấy, lập tức thật sự giống như một con mèo cực kỳ chật vật, cả người ướt đẫm cầu xin đối phương tha cho mình.

Lục Nghiễn Chi thật sự bị mấy chữ đơn giản này câu đến khô nóng cả người, hắn đã nắm chân đối phương đến đỏ bừng, không cần nghĩ cũng biết sau đó chẳng bao lâu sẽ bầm tím thành kiểu nào. Nhưng mà hắn vẫn không hề buông tay, chỉ ôm chặt chàng trai cứ trượt khỏi lồng ngực mình mà liên tục đâm hạ thể thô cứng vào lối vào đã sưng tấy của cậu không ngừng, khiến cho đối phương phải khóc lên thành tiếng, “Em gạt người.” Thời điểm làm chuyện ác liệt này hắn còn kề sát bên tai Mục Đông lên án cậu. Vừa nói Lục Nghiễn Chi vừa nắm lấy khí cụ của cậu vuốt ve mấy lần dọc theo cán dương v*t rồi xuống dưới thăm dò, bàn tay bọc lấy bao tinh hoàn ẩm ướt dính dấp, không nhẹ không nặn vò nhéo.

“A.. Ưmmm, ư ư…” Mục Đông phải ngẩng cổ lên rên rỉ nhỏ vụn một tiếng, hậu tri hậu giác hơi hiểu được lời Lục Nghiễn Chi nói, nhưng trong lúc này cậu lại không chịu thừa nhận bản thân mình thật sự nói dối như hắn lên án.

Cậu luôn miệng nói đối phương làm mình đau, thế nhưng bây giờ thứ đang được bàn tay hắn an ủi lại lập tức cứng rắn lên sau khi vừa cao trào chẳng bao lâu, lại còn vì từng trận đè ép ở bao tinh hoàn mà phun ra từng luồng từng luồng dịch thể mỏng manh, rõ ràng là bộ dạng hạ lưu hưng phấn không thôi.

Nhất định là quá kích thích nên mới có thể sản sinh là loại cảm giác như sắp hỏng mất này đúng không?

Mục Đông không nhịn được bị bộ dạng thiếu hăng hái của bản thân làm sa đọa, cậu không còn cố ý chống cự đối phương vì xấu hổ nữa, sau khi ngưng giãy dụa thân thể của cậu cũng thành thực hơn nhiều, ngay cả ảo giác đau đớn bị đâm xuyên trước kia giờ hồi tưởng lại cũng khiến cậu thở dốc không thôi.

“A… Em giống như đột nhiên ngoan hơn, là sảng khoái đến mức không chịu nổi, rốt cuộc hết giả bộ rồi?” Lục Nghiễn Chi như muốn trả thù mà dùng những lời trắng trợn đến kích thích Mục Đông, động tác lại vì sự ngoan ngoãn của cậu mà vô thức kiềm chế lại, trở nên dịu dàng hơn nhiều.

Rốt cuộc hắn cũng chịu kề đến hôn lên sau gáy và vành tai cậu, động tác an ủi nhỏ nhoi ấy khiến cho Mục Đông nghẹn ngào đến mức bắt đầu run rẩy. Cậu bị bắt nạt hung ác nên đâu muốn để ý tới hắn, ấy vậy mà huyệt đạo ấm áp lại giống như tán đồng mà ngậm chặt dương v*t co rút hút vào.

Lục Nghiễn Chi hơi không nhịn được muốn bắn, há miệng lớn thở hổn hển, sớm đã quên sạch sành sanh lý do bắt nạt đối phương, chỉ nhớ rõ phải thao cậu đến run rẩy cả người, tốt nhất là giam cậu vào lòng gào khóc cao trào hết lần này tới lần khác mới tốt.

Cho nên hắn liền cố gắng kích thích những nơi mẫn cảm của Mục Đông, không chỉ nhọc lòng đâm vào tuyến tiền liệt của cậu mà còn nắm lấy đỉnh dương v*t nhào nặn qua lại.

“Haa, ưm… không được, chân, chân nhức lắm… Không đứng nổi, không đứng nổi, thả em xuống…” Lúc Mục Đông căng cứng cả người vẫn còn có thể mượn lực từ những va chạm thô bạo của đối phương mà chống đỡ sự bủn rủn trên đùi, nhưng bây giờ Lục Nghiễn Chi tình nguyện động viên cậu thì cậu lại cảm thấy chỗ nào cũng muốn tìm bất mãn, vừa muốn để người phía sau thỏa mãn dục vọng không ngừng tăng cao của cậu, vừa không muốn tốn chút sức lực nào, chỉ mong được thả lỏng người mặc cho đối phương mang mình đạt đến cao trào là được.

Cũng may lúc này tâm trạng Lục Nghiễn Chi đang tốt, có thế nào cũng đồng ý dung túng cậu. Mục Đông chỉ định thăm dò đưa ra yêu cầu mà đối phương đã cẩn thận thả chân cậu xuống, lại còn ôm lấy cậu lúc cậu mềm chân không đứng thẳng nổi, chậm rãi hạ thấp người đặt cậu xuống đất.

Mãi đến khi Lục Nghiễn Chi một lần nữa đè xuống, khí cụ của hắn vẫn chưa hề rút khỏi huyệt đạo của đối phương. Lúc hắn động đậy hậu huyệt liền cắn chặt lấy không tha theo phản xạ có điều kiện, một bộ vội vã cuống cuồng như sợ hắn chạy mất.

“Mệt mỏi phải không? Ngoan, cứ thả lỏng là được, còn lại cứ để tôi làm.” Vừa nói Lục Nghiễn Chi vừa cúi người hôn lên trán đối phương, khóe mắt báo nhỏ vẫn còn vương vài giọt lệ, lúc thở dốc mang theo giọng mũi, cho dù chỉ là tiếng hừ cũng đầy mùi vị tình dục.

Nhẫn nại chưa được bao lâu Lục Nghiễn Chi liền khôi phục tần suất đâm xuyên có chút kịch liệt, lúc nãy khi bắn tinh tinh dịch của Mục Đông có chảy tới miệng huyệt, sau đó bị hắn thao lộng sớm khuấy động đến nổi bọt, lại theo nhiều lần ra vào mà nửa còn nửa mất khiến Mục Đông thoạt nhìn như vừa mới dùng mặt sau lên cao trào vậy.

Sau khi thả đối phương xuống thảm trải sàn, Lục Nghiễn Chi có thể thấy rõ ràng tình hình lầy lội ở nơi giao hợp của hai người. Hắn nhìn chằm chằm vào miệng huyệt co rút liên tục của Mục Đông rồi tàn nhẫn cắm vào mấy lần, liền thấy người dưới thân thuận theo giang chân ra, da thịt chung quanh hậu huyệt khẽ run run rẩy rẩy, như là chịu không nổi đùa cợt mà sắp bị đâm hỏng rồi.

Thế nhưng trời mới biết dương v*t của Lục Nghiễn Chi bị đối phương hút lấy chặt tới mức nào, hắn siết mạnh eo cậu chôn vào thật sâu, đến khi đỉnh tính khí không còn cách nào vào sâu hơn mới chịu lắc eo quấy động trong tiếng rên rỉ mơ hồ không rõ của người dưới thân.

“Haaa –” Khí cụ của Mục Đông hưng phấn co giật đến tận khi phun ra một luồng chất lỏng tuyến tiền liệt, tất cả bắn hết lên bụng cậu.

Lục Nghiễn Chi gần như cũng bị đối phương kẹp đến bắn ra, tiếng thở dốc của hắn cực thô, động tác khi nông khi sâu, đè thấp thân thể tóm sẵn lấy eo và vai Mục Đông, cho dù hung ác đâm vào cũng không cho người bên dưới di chuyển, chỉ có thể mặc hắn đè tại chỗ mà miễn cưỡng đón nhận.

Bởi vậy Mục Đông cũng ưỡn eo, khó nhịn cọ người trên thảm trải sàn. Cậu ôm vai Lục Nghiễn Chi, không chút kiêng dè lôi kéo áo sơ mi thấm đẫm mồ hôi của hắn, đến cả tiếng hừ cũng giống như đang giục giã, có chút nôn nóng bất an.

“Rất thoải mái sao, có phải muốn bắn không?” Lục Nghiễn Chi không nhịn được cúi đầu hôn môi người trước mặt. Lúc được hôn báo nhỏ của hắn vẫn đáp lại hắn nhưng đã có chút mất tập trung, rõ ràng là thất thần vì khoái cảm rồi, chỉ muốn nhanh chóng cao trào mà thôi.

“Thoải mái… Aa, sắp! Còn thiếu, thiếu một chút… Lại động đi A Nghiễn, cho em bắn… Ưmm aaa –!”

“Hừ… Lại còn hối thúc tôi…” Bản thân Lục Nghiễn Chi cũng sắp tới, lần này vì lời Mục Đông mà càng thêm bất chấp, đâm người dưới thân đến mức không còn chỗ vặn vẹo, nước mắt chảy xuống theo tiếng khóc gọi khàn khàn.

Cảm giác dâm loạn phảng phất như đang động dục của đối phương dường như đè chết cọng cỏ cuối cùng trong đầu hắn, để đạt được khoái cảm bạo phát mãnh liệt mà trước mắt hắn trở nên trắng bệch, một giây bước đến giới hạn đáng giá kia, Lục Nghiễn Chi liền thoáng chạm tay vào tính khí không ngừng co rúm của người dưới thân, trong tiếng kêu sợ hãi của đối phương cả hai cùng nhau đạt cao trào.

“Haa!! A… A Nghiễn, ưmmm…”

Lục Nghiễn Chi quả thực rất thích tiếng kêu gào khó lòng kìm nổi của Mục Đông, hắn vừa bắn vừa cắm vào huyệt đạo đang co giật của cậu thêm vài lần, khiến cho một phần tinh dịch bị ép ngược ra ngoài, chảy xuống thảm làm thảm trải sàn càng bẩn thêm. Chờ đến khi hắn rót đầy báo nhỏ của mình rồi mới kéo người vào lòng xoa xoa, có chút ý do vị tẫn hôn nhẹ lên khóe mắt hơi sưng tấy của cậu.

Sau lần bắn tinh này Mục Đông gần như kiệt sức, cả người vô lực, cho dù được hắn ôm lấy vẫn run cầm cập liên tục, một bộ sảng khoái quá mức. Cậu cũng chẳng phản ứng lại những nụ hôn vụn vặt của Lục Nghiễn Chi, như thể đã hỏng mất rồi.

Vì vậy Lục Nghiễn Chi cũng không vội vã rút khí cụ ra, chỉ thoáng trở mình nhưng thân thể vẫn dán chặt vào Mục Đông, nằm trên thảm trải sàn cạnh cửa sổ sát đất mà chậm rãi chờ đợi nhịp tim trở về lại mức bình thường.

Hồi lâu sau, hắn mới nghe thấy Mục Đông khàn giọng hộc ra bốn chữ không đầu không đuôi.

“… Mặt người dạ thú.”

Sau khi ăn xong, Lục Nghiễn Chi có bị mắng cũng cảm thấy vui vẻ. Thậm chí hắn còn có hứng thú đáp một tiếng, sau đó mới vừa xoa eo đối phương vừa cười hỏi ngược lại một câu.

“Là cầm thú em còn ôm chặt như vậy, không sợ bị ăn mất hả?”

… Đã sớm bị anh ăn không còn sót lại gì.

Mục Đông thầm nghĩ trong lòng, ngoài miệng thì chẳng đáp gì hết, chỉ mệt mỏi tựa trán vào hõm cổ đối phương, sau đó nhắm chặt mắt lại.