*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngủ ngon, Lục… Nghiễn Chi.
—
Lúc Ngụy Tiện nhận được điện thoại vào bốn giờ sáng, cả người đều muốn nổi điên. Cậu ta cố nén cơn tức giận vì bị đánh thức cùng cơn buồn ngủ lại, liếc mắt nhìn hiển thị trên màn hình, sau đó mới miễn cưỡng tỉnh táo hơn một chút.
Điện thoại là Mục Đông gọi tới.
Khoảnh khắc nhận cuộc gọi trong đầu Ngụy Tiện lóe lên vô số khả năng.
Đi hộp đêm bị bỏ thuốc? Chơi ma túy bị paparazzi chụp được? Uống nhiều rồi lên giường với kẻ chẳng ra gì? Bị người khác cưỡng ép lên giường? Đánh nhau bị bắt về đồn? Đắc tội với người khác?
Nhưng những ý nghĩ này lập tức tiêu tán khi cậu ta nghĩ tới gương mặt lạnh lùng ăn tiền của đối phương. Cậu biết rõ Mục Đông không giống với những nghệ sĩ trước đây của mình, hơn nữa, bây giờ đối phương còn là người của Lục Nghiễn Chi…
Chờ chút, không phải là chọc giận Lục Nghiễn Chi rồi chứ?! Lục tổng không cần Mục Đông nữa?
Trong vài giây ngắn ngủi mà nội tâm Ngụy Tiện đã nổi lên vũ bão, lúc nhận điện thoại cậu ta bị dọa đến tỉnh hẳn, giọng nói cũng mang theo sự căng thẳng.
“Alo? Sao vậy Mục Đông, xảy ra chuyện gì?”
“…” Thái độ trái ngược hẳn với Ngụy Tiện, chàng trai bên kia điện thoại nhất thời không mở miệng nói gì.
Ngụy Tiện lập tức cảm thấy tình hình nghiêm trọng.
Cái này là cần phải chọc bao nhiêu họa, mới khiến cho đối phương không dám mở miệng nói với cậu?
“Nói chuyện đi Mục Đông, cậu vẫn ổn chứ? Bây giờ cậu đang ở đâu, có cần tôi qua tìm cậu không?”
“Anh Ngụy…” Rốt cuộc Mục Đông cũng lên tiếng, ngữ khí có chút chần chờ, thật giống như rất khó mở miệng, “Hôm trước… Hôm trước tôi có đi party mặt nạ với Lục tổng…”
“Chuyện này tôi biết, đến cùng là làm sao? Bị thương hay là khiến Lục tổng mất hứng?” Ngụy Tiện nhíu mày có chút nôn nóng hỏi một câu, sau đó đột nhiên nghĩ đến điều gì mà lập tức ngồi bật dậy khỏi giường, “Đừng nói là có người khác nhìn trúng cậu nha? Ý tứ của Lục tổng thế nào? Ngài ấy không đồng ý chứ?”
Mục Đông lúc này đang đứng trước gương to, nghe cậu ta nói vậy liền cắn môi bưng kín mặt. Khi gọi cú điện thoại này cậu vốn đã lúng túng muốn chết, mấy cái suy đoán càng lúc càng vô căn cứ của Ngụy Tiện càng khiến mặt cậu nóng hơn.
“Không phải… Anh Ngụy anh nghe em nói đi, em không xảy ra chuyện lớn gì cả.”
“Vậy cậu mau nói cho tôi biết đi tổ tông ôi, giờ này cậu gọi tới không phải là cố ý dọa tôi sao, làm tôi gấp muốn chết!”
Mục Đông không thể làm gì khác hơn là cắn răng mở miệng.
“Trên cổ… trên cổ và cả cổ tay vẫn còn vết tụ máu… biến thành màu đỏ tím, áo sơ mi không che được… Làm sao đây?”
“…” Lúc này đến phiên Ngụy Tiện thật sự cạn lời, cậu ta ở trần ngồi trên giường bối rối nửa phút, nhất thời không thể nói rõ là thở phào nhẹ nhõm hay là âu sầu vì buổi quay hôm nay.
Nửa giờ sau, một mình Ngụy Tiện xách theo một thùng đồ hóa trang hoàn toàn mới gõ cửa phòng Mục Đông.
Đây là lần đầu tiên Mục Đông vui mừng vì ông nội mình chạy sang nhà ông Triệu bạn thân ở phía sau qua đêm. Lúc hừng đông dậy đi tiểu cậu thực sự bị chính mình trong gương dọa hết hồn, phản ứng đầu tiên của cậu khi ấy chính là may mà không bị ông nội nhìn thấy.
Mục Đông luôn biết huyết quản mình dễ vỡ rất hay bị tụ máu, nhưng đây là lần đầu tiên thấy được điều này trực quan như vậy. Hôm qua lúc thức dậy những dấu ấn này vẫn không nghiêm trọng đến thế, cậu vốn cho là qua hôm nay có thể biến mất hết.
Lần này ngay cả Ngụy Tiện luôn biết rõ Lục Nghiễn Chi không có đam mê đặc thù cũng phải thương hại nhìn cậu, hiển nhiên là cho rằng cậu đã bị Lục Nghiễn Chi ngược thảm.
Nhưng mà trên thực tế, những nơi lúc trước bị trói tuy đều để lại dấu vết hù người không có ngoại lệ, thế nhưng cậu chẳng hề cảm thấy đau đớn chút nào. Ngay cả chỗ bị roi quất cũng tốt hơn phân nửa sau khi bôi thuốc, chỉ để lại vết roi chưa tan, không đụng đến cũng sẽ không thấy đau.
Có điều lúc này Mục Đông nào có tâm trạng giải thích rõ với Ngụy Tiện. Hôm qua cậu đã xin nghỉ một ngày, hôm nay dù có thể nào cũng phải đến trường quay làm việc. Bởi vậy việc cấp bách bây giờ là làm sao để che những dấu vết dễ thấy này đi.
“Uầy… Mục Đông, cậu biết dùng mấy thứ đồ chơi này không?” Ngụy Tiện đặt thùng đồ hóa trang lên bàn mở ra, sau đó lập tức lộ ra biểu tình đau đớn đến không muốn sống nữa.
Mục Đông không chút do dự thành thực lắc đầu.
Thế là hai người nhìn nhau im lặng nửa phút, cuối cùng Mục Đông liếc đồng hồ, tính toán múi giờ chênh lệch một chút rồi mới gọi điện thoại đường dài cho Hàn Thạch Kỳ đang ở châu Âu.
Sau khi hiểu rõ tình hình quả thực Hàn Thạch Kỳ muốn cười đến ngu người luôn, gương mặt Mục Đông không khống chế nổi nóng lên, nghe lời đối phương bật video, nhìn thấy hai má và vành tai đỏ bừng của cậu y lại càng cười lớn hơn, thậm chí còn hất đổ cả rượu vang trên tủ đầu giường.
“Ối trời mẹ ơi, người qua đêm với cậu hôm trước thật sự là Lục Nghiễn Chi mà tôi biết kia sao? Dấu vết này trùng khớp như in nhãn mác vậy, chỉ còn thiếu điều đeo cái bảng trên cổ cậu ‘Người của Lục Nghiễn Chi kẻ khác chớ động vào’.
“Giờ đã sắp năm giờ rồi.” Mục Đông không nhịn được dùng tay che cổ, trên mặt cũng lộ ra vẻ vô cùng ngượng ngùng, “Thầy Hàn, tôi không có thời gian…”
Lúc này Hàn Thạch Kỳ mới ho khan vài tiếng, thu vẻ hả hê trên mặt lại một chút rồi bắt đầu sai khiến Ngụy Tiện làm việc.
“Trong tay các cậu có thùng hóa trang chuyên dụng của công ty chúng ta không?”
“Có có có.” Ngụy Tiện lập tức kéo cái thùng lớn kia qua trước ống kính màn hình di động, “Trên đường đến đây tôi cố ý chạy tới công ty đem một thùng mới đến.”
“Đồ đạc bên trong không bị đặt lộn xộn chứ? Lấy bình số ba và số năm tầng hai bên trái ra, trộn theo tỉ lệ 3:1, trước tiên đánh một lớp lên cổ và cổ tay Mục Đông đi…”
Ngụy Tiện nghe vậy một bên đáp lời một bên luống cuống tay chân làm theo.
Lúc đưa ra mệnh lệnh tốc độ nói của Hàn Thạch Kỳ đều trước sau như một vừa nhanh vừa nắm chắc, thỉnh thoảng còn ghét bỏ Ngụy Tiện tay chân vụng về. Ngụy Tiện cứng mặt chảy mồ hôi ròng ròng, lúc đánh chất lỏng lên cổ Mục Đông động tác thô lỗ như muốn giết người vậy.
“Ái chà chà cậu nhẹ chút coi! Cổ con người ta không bị Lục Nghiễn Chi cắn đứt thì cũng bị cậu bẻ gãy đó!”
“…” Mục Đông giật mình, cảm thấy tận thế cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Cuối cùng khi dấu vết trên cổ và cổ tay cậu được miễn cưỡng che đi, trời cũng đã sáng trưng. Rõ ràng cậu chỉ ngồi yên không nhúc nhích hơn một tiếng, vậy mà lại cảm giác còn mệt hơn phải quay ba cảnh.
Hàn Thạch Kỳ trong video nhìn cổ cậu lộ ra gương mặt ghét bỏ, khiến cho Ngụy Tiện mồ hôi đầm đìa muốn quăng luôn cả thùng hóa trang.
“Chà chà, mức độ này cũng chỉ lừa gạt được người bình thường, chuyên gia trang điểm chuyên nghiệp một tý nhìn là biết ngay, các cậu nên cầu mong là chuyên viên trong đoàn phim có chút đạo đức nghề nghiệp cần thiết đi, sẽ không tung tin đồn về cậu.”
Ngụy Tiện nghe mấy lời này mí mắt cũng không nhấc lên, lòng thầm nghĩ kệ mịe đi, ngược lại trời mà sập vẫn còn Lục Nghiễn Chi chống.
“Đúng rồi Mục Đông, trên người cậu sẽ không chỉ có hai chỗ này lưu lại dấu vết chứ.”
“… Trên người cũng có.” Mục Đông vừa nghe Hàn Thạch Kỳ nói vậy, chỉ cho là đối phương sợ mình để lộ những vết tích khác, “Nhưng mà không sao, quần áo có thể che được.”
“Ha, vậy cởi quần áo cho tôi nhìn chút đi.”
“…” Trong phút chốc Mục Đông tưởng đâu mình nghe lầm, vẻ mặt cũng lờ mờ. Chờ cậu phản ứng lại được liền nắm lấy cổ áo sơ mi theo bản năng, gương mặt và cơ thể dường như đều hóa đá.
“Uầy cậu căng thẳng làm gì hả, hai người chúng ta đều là người trưởng thành, huống hồ tôi cũng là bottom, cậu cho tôi liếc một cái cũng không lỗ gì.” Hàn Thạch Kỳ còn đang bày ra vẻ đê tiện hề hề đùa bỡn Mục Đông, kết quả giây sau đột nhiên xuất hiện một bàn tay che trước ống kính màn hình, tiếp đó video liền bị cắt đứt.
Ngụy Tiện nghĩ thầm, không cần biết người bên đầu kia là ai, cậu ta chỉ muốn nói, động tác thật là đẹp!