Hợp Đồng Bao Dưỡng

Chương 19: Bài học khẩu giao




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

13435492_961629433955318_8547670048964558590_n

“Đừng nóng vội, chúng ta cứ từ từ làm.” Hắn nói chậm lại, không hề có chỗ cho đối phương cự tuyệt, “Trước tiên nắm chặt lấy, tuốt vài lần cho tôi.”



Hô hấp của Mục Đông ngưng lại một chút, cố gắng bình tĩnh vươn tay chạm vào vật thô cứng của đối phương. Trong nháy mắt khi đụng vào thứ ấy đầu ngón tay cậu tê rần, giống như bị nhiệt độ của nó làm bỏng, không khống chế được lộ ra vẻ run rẩy.

Chỉ mới đến mức này mà cậu đã không chịu nổi thở gấp. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn trực tiếp vào hạ thế đối phương từ khoảng cách thế này, rốt cuộc cũng ý thức rõ ràng rằng thứ từng tiến vào hậu huyệt mình lớn đến mức nào.

Nhất thời cậu chỉ cảm thấy đáng sợ, không dám tin dương v*t to lớn thế này lại có thể chen vào bên trong miệng huyệt. Chỉ cần thoáng tưởng tượng ra cảnh đó thôi Mục Đông đã nóng ran cả người.

Cậu ép buộc bản thân mình làm theo yêu cầu của đối phương, nắm lấy khí cụ an ủi lên xuống. Nhưng tầm mắt Mục Đông lại có chút lửng lơ không cố định, chẳng dám nhìn thẳng vào động tác của mình.

Lục Nghiễn Chi cẩn thận quan sát biểu tình có hơi chống cự và giãy dụa của Mục Đông, gương mặt cậu rất ít khi biểu lộ ra tâm trạng, thế nhưng thời điểm này lại ngoại lệ vô cùng giàu biểu cảm sâu xa.

Hắn hơi nheo mắt lại vì sự hầu hạ của đối phương, lập tức có chút bất mãn liếm môi một chút.

“Dùng lực chút coi báo nhỏ.” Giọng hắn ngả ngớn nói, “Bình thường lúc cậu tự an ủi cũng yếu ớt thế này sao? Với cường độ này của cậu thì tuốt đến sáng sớm mai tôi cũng không bắn nổi.”

Tay Mục Đông hơi run run một chút khi nghe hắn trêu chọc. Cậu âm thầm hít sâu một hơi, trên tay vừa tăng cường độ vừa tăng tốc độ.

“A…” Rốt cuộc Lục Nghiễn Chi cũng hài lòng. Hắn thoải mái khẽ ‘Hừ’ một tiếng, vẻ mặt cũng thả lỏng mềm mại hơn rất nhiều, “Hai tay cùng lúc… Hô…”

Hắn rũ mắt nhìn hai tay đối phương nắm lấy dương v*t mình hoạt động lên xuống, cậu xấu hổ tới mức đầu ngón tay đều đỏ lên hết, dính thêm chút dịch lại càng dâm mỹ cực kỳ. Linh khẩu của hắn đã tràn ra một chút chất lỏng vì khoái cảm, thứ trong suốt ấy cứ dính dấp ra mọi phía theo từng động tác an ủi, trên bề mặt dương v*t cương lớn đã phủ kín một lớp dịch mỏng.

Sau khi thấy đối phương từ từ thích ứng với trình độ phục vụ thế này, Lục Nghiễn Chi liền giơ tay đỡ lấy gáy cậu, đè đầu Mục Đông về phía mình.

Dường như Mục Đông cũng rõ ràng chuyện mình sắp phải làm, hơi mất tự chủ trốn về phía sau. Hắn cũng không ép buộc cậu phải tiếp xúc với hạ thể mình ngay, nhưng cũng ngăn chặn ý đồ trốn tránh của cậu.

“Lại đây, tay đừng có ngừng, thử liếm tôi xem.”

Mục Đông không nhịn nổi phát ra tiếng nghẹn ngào mơ hồ vì yêu cầu này, tay cậu sợ hãi nên không tự chủ được dùng thêm sức, trái lại còn mang đến nhiều khoái cảm hơn cho Lục Nghiễn Chi.

Lục Nghiễn Chi thở hổn hển, xoa xoa sau gáy cậu như an ủi, nhưng cũng giống như mang theo một tia ám chỉ hàm xúc, thỉnh thoảng còn đè nhẹ cổ cậu, dần dần dẫn dắt cậu kề sát vào hạ thân hắn.

Hắn thấy Mục Đông hơi cúi đầu, cuối cùng cũng kề môi lên đỉnh khí cụ, song lại chậm chạp không chịu thực hiện bước tiếp theo. Lục Nghiễn Chi nhìn thấy đối phương không chỉ một lần run rẩy há miệng ra, rồi lại không chấp nhận nổi mà lui bước.

“Ngoan, đừng sợ, chúng ta cứ làm từng bước.”

Sự do dự của cậu khiến Lục Nghiễn Chi có hơi nôn nóng, thậm chí hắn còn có thể cảm giác được hơi thở nóng bỏng phả vào quy đầu mình mỗi lần cậu hé miệng, điều này khiến cho hắn có một loại kích động muốn nắm lấy đầu Mục Đông trực tiếp đâm thẳng hạ thể vào miệng cậu.

Thế nhưng hắn vẫn cố nhẫn nại, an ủi dạy dỗ cậu từng chút.

“Sẽ không bắt cậu ngậm vào ngay, trước tiên dùng lưỡi liếm một chút.”

Mục Đông nghe vậy vẫn cứ mím môi thật chặt, nhưng không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Lục Nghiễn Chi. Hắn liền gập người xuống hôn lên trán cậu một cái, sau đó cúi đầu điểm môi lên chóp mũi cậu.

“Nghe lời, học xong tôi sẽ thưởng cho cậu, được không?” Ngữ khí nói chuyện của hắn thậm chí giống y như đang dỗ trẻ con, bất ngờ rằng lại có ích.

Trong đầu Mục Đông như nổi trống, chỉ có thể liều mạng thở dốc để giải tỏa bớt cảm giác gấp gáp như tim sắp nhảy ra ngoài. Hơn hai mươi năm qua xu hướng tình dục của cậu vẫn bình thường, mặc dù bây giờ khi phát sinh quan hệ thân xác với đàn ông cũng có cảm giác thoải mái, nhưng cậu vẫn không hề cảm thấy mình là cong.

Có điều khẩu giao cho một người đàn ông khác, chuyện như vậy so với tình dục đơn thuần, càng mơ hồ giống như một loại thần phục đối với đối phương.

Đương nhiên Mục Đông cảm thấy sợ, sợ một khi mình làm rồi thì sẽ không bao giờ có thể tiếp tục duy trì tính hướng của mình nữa. Nhưng nước đến chân rồi cậu mới nhận ra, điều thật sự làm cậu khủng hoảng là không ngờ rằng nỗi sợ này lại dễ dàng bị đối phương dẹp yên như vậy.

Cậu cảm thấy hơi tuyệt vong, thậm chí còn chống cự hành động của mình từ nội tâm. Thế nhưng sự thực là cậu lại hé đôi môi đang run rẩy không ngừng ra, sau đó vươn đầu lưỡi, nín thở liếm một cái lên khí cụ ẩm ướt đầy dịch thể của đối phương.

Hơi thở nam tính lập tức xâm nhập vào khoang miệng cậu, chỉ phút chốc đã khiến cậu tê dại cả da đầu. Mùi vị hơi mặn của chất lỏng tuyến tiền liệt dính nơi đầu lưỡi, nhanh chóng lan tràn ra vì động tác nuốt nước miếng vô thức của cậu.

Mục Đông cảm thấy đến đầu lưỡi mình cũng ngứa ngáy vì hành động kích thích này, không khỏi cắn răng vào đầu lưỡi, dùng sự đau đớn để miễn cưỡng đè cảm giác quái dị này xuống.

Quả thực Lục Nghiễn Chi cũng bị loại hành động mang tính thăm dò này của đối phương khiến cho máu chảy dồn dập, giọng hắn đã hơi khàn khàn, ánh mắt cũng trầm xuống, nhuốm đầy tình dục và vẻ kích động bị áp chế.

“Sao hả, không phải chuyện gì quá khó khăn đúng không?” Hắn sờ sờ hai má đã nóng lên của đối phương, sau đó luồn tay vào bên trong những sợi tóc ẩm ướt của Mục Đông, xoa xoa đầu cậu.

“Tiếp tục, bắt đầu liếm từ đỉnh dương v*t, sau đó liếm đến phần gốc.”

Mục Đông nhấp môi dưới, có chút cảm giác vò mẻ chẳng sợ nứt, đã liếm được lần thứ nhất thì những chuyện còn lại dường như đều trở nên rành mạch.

Cậu nắm lấy khí cụ đối phương, cúi đầu liếm lên quy đầu hắn. Ban đầu cậu còn có chút chần chờ, thế nhưng động tác liền nhanh chóng trôi chảy hẳn.

Kiểu liếm láp không nặng không nhẹ này của Mục Đông khiến dục hỏa của Lục Nghiễn Chi bốc lên, thiêu đốt hắn đến nóng nảy. Ánh mắt hắn dường như không tài nào rời khỏi miệng lưỡi đối phương, Mục Đông hầu hạ rất trúc trắc, đầu lưỡi do xấu hổ mà chỉ duỗi ra gần một nữa, thế nhưng nhìn vừa có vẻ ngoan ngoãn lại vừa có vẻ tình sắc.

Những bạn tình trước kia của hắn cũng có kỹ thuật khẩu giao tương đối tốt, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy một cảm giác kích thích và thỏa mãn chưa bao giờ có.

Tầm mắt của hắn trần trụi vô cùng, nhìn đến lúc Mục Đông ngượng ngùng không thôi. Cậu vùi đầu xuống không dám nhìn hắn nữa, chỉ dần dần đưa lưỡi về tận gốc, thậm chí còn vô thức liếm lên những đường gân xanh nổi lên trên tính khí của hắn, khiến nước bọt chảy ra xuôi theo từng đường nét gồ ghề.

Khi liếm tới phần gốc thì đầu lưỡi Mục Đông đã hơi mỏi, để cho tiện hơn cậu còn gạt nhẹ dương v*t của hắn sang một bên theo bản năng. Vì thế Lục Nghiễn Chi có thể thấy rõ đầu lưỡi ẩm ướt của cậu đang dao động không ngừng thế nào giữa gốc dương v*t và bao tinh hoàn.

Mục Đông học không chậm, hơn nữa còn áp dụng hết sức nghiêm túc.

Lục Nghiễn Chi bị bộ dáng này của cậu câu dẫn đến mức hơi mất không chế.

“Làm rất tốt...” Hắn thấp giọng tán thưởng một câu, “Giờ há miệng ra chút, thử ngậm quy đầu của tôi vào đi.”

Mục Đông nghe thấy liền cứng đờ. Cậu rút đầu lưỡi lại khép miệng một chút, đầu lưỡi cậu thật sự hơi mỏi, khiến cho cả chiếc lưỡi đều mệt. Cậu sợ đối phương nghĩ rằng mình không tình nguyện nên mới không chịu làm tiếp, thế là liền kề sát vào đỉnh khí cụ của hắn, chạm môi một cái.

Đương nhiên chính cậu còn không biết, bộ dáng này của mình gợi dục đến thế nào.

Lục Nghiễn Chi không nhịn được hít vào một hơi.

“… Há miệng.” Hắn nhẹ giọng thúc giục, Mục Đông cũng chỉ có thể nghe theo một cách không tình nguyện, có chút không biết làm sao mở miệng ngậm lấy đỉnh dương v*t. Lục Nghiễn Chi bị hàm răng cậu cắn phải một chút, may mà động tác đối phương chậm rì, không quá đau.

“Cẩn thận răng của cậu,” Hắn nhịn dục vọng xuống một tí, sửa chữa cách khẩu giao không hề có kỹ xảo của cậu, “Thu hàm răng lại, không được cắn vào tôi… Miệng thả lỏng chút đừng cứng ngắc thế này… Đúng, giờ thì nhúc nhích chút đi, ngậm tôi vào sâu hơn.”

Mục Đông làm như yêu cầu của hắn theo bản năng. Trong phương diện này cậu chẳng có chút kinh nghiệm nào, chỉ có thể bị động để đối phương dạy dỗ từng bước một. Chỉ mới ngậm lấy đỉnh của Lục Nghiễn Chi thôi mà cậu cảm giác như miệng mình đã bị nhồi đầy, trong hơi thở toàn là mùi vị của hắn, nhiệt độ nóng bỏng của khí cụ giống như muốn thiêu cháy môi cậu. Mục Đông không nhịn nổi nuốt nước bọt sắp tràn ra xuống cổ họng, vừa vặn vô tình nhẹ nhàng hút lấy đối phương một chút.

“A…” Lục Nghiễn Chi bị đối phương hút đến lưng cũng tên rần, cảm giác quy đầu vốn nhạy cảm bị khoang miệng mềm mại bao lấy đã khiến người ta chìm đắm, loại hút vào nhẹ nhàng này còn giống như một miếng mồi nhỏ, khiến hắn muốn phóng túng dục vọng, muốn trực tiếp đâm vào, muốn cắm mãi trong cổ họng nóng rực của đối phương.

Hắn hổn hển khắc chế kích động xuống, ngón tay nắm lấy tóc Mục Đông, tỏ rõ sự nhẫn nại của mình đã tới giới hạn bùng phát.

“Nhúc nhích…” Hắn nhẹ nhàng đè đầu đối phương, “Hai tay nắm lấy gốc dương v*t, dùng miệng mơn trớn nửa phần đầu.”

Mục Đông phát ra tiếng ‘Hừ’ nho nhỏ vụn vặt. Cậu sớm biết mình trốn không thoát, thế nhưng rốt cuộc khi màn diễn chính bắt đầu thì cậu vẫn hoảng loạn đến mức đầu óc trống rỗng.

Cậu cố gẳng thả lỏng bản thân hết mức, thử cúi đầu xuống để cho tính khi đối phương đi vào càng sâu trong miệng. Khi Mục Đông mơ hồ cảm thấy mình muốn nôn khan, cậu nhịn không được lấy tay sờ sờ vào phần không bị ngậm đến, phát hiện ra mình miễn miễn cưỡng cưỡng chỉ ngậm được một nửa.

Mục Đông cảm thấy mình hẳn là đã đạt đến yêu cầu của đối phương, vì vậy liền thở phào nhẹ nhõm, thử phun ra nuốt vào tới chỗ cậu có thể. Phần còn sót lại thì cậu dùng tay xoa xoa trên dưới, hy vọng nhờ vậy có thể khiến đối phương tha cho mình nhanh một chút.

Lục Nghiễn Chi thoải mái thở dài một hơi. Động tác của Mục Đông khi khẩu giao cho hắn vừa không có bài bản vừa không có kỹ xảo, thế nhưng đối phương làm rất có tâm, thật sự là đang cố gắng lấy lòng hắn. Loại thái độ này quả thực khiến người khác vui lòng, nhìn thấy cậu tốn công tốn sức ngậm lấy mình, Lục Nghiễn Chi liền cho phép đối phương dùng cách có hời hơn phục vụ hắn.

“Mỗi lần không cần ngậm lấy nhiều như vậy, còn nhớ lúc nãy cậu hút tôi thế nào không? Thử làm lại một lần, lần đó cậu hút tôi rất thoải mái.”

Lời khích lệ hạ lưu này khiến mặt Mục Đông như phát sốt lên, cậu không nhớ ra mình hút lấy khí cụ đối phương thế nào, nhưng đã đến mức này thì cũng không còn gì là không thể tiếp nhận.

Cậu đặt đầu lưỡi ở dưới quy đầu đối phương, sau đó nín thở, thử hút dương v*t cứng rắn trong miệng một cái.

“Ừm… Giỏi lắm.” Lục Nghiễn Chi phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn nặng nề. Hắn vỗ vỗ đầu đối phương ra hiệu cho cậu tiếp tục, sau đó thả lỏng thân thể tựa sâu vào ghế sopha, chuyên tâm hưởng thụ khoái cảm được khoang miệng bao bọc.

Phần lớn thời gian ánh mắt hắn vẫn rơi trên gương mặt Mục Đông, mà khi hắn lơ đãng nghiêng đầu mới đột nhiên chú ý thấy bên trong phòng thử đồ có đặt một chiếc gương lớn dựng thẳng chạm đất, gần như chiếm hết một mặt tường bên tay phải.

Mặt gương sáng loáng phản chiếu hình ảnh của hắn và Mục Đông không thiếu chút gì.

Mục Đông trong gương trần trụi cả người, tư thế thuần phục quỳ giữa hai chân hắn, cúi đầu dùng cả hai tay và miệng lưỡi để lấy lòng khí cụ của hắn. Trên đùi và mông đối phương còn lưu lại dấu ngón tay màu đỏ nhạt, có thể thấy loáng thoáng phần đùi trong sưng đỏ vì bị dương v*t ma sát kịch liệt lúc trước, hiện giờ vì xấu hổ mà càng thêm hồng nhạt. Hai tay cậu bị chính nước miếng của mình và chất dịch của hắn thấm ướt, môi và hàm dưới cũng lấp lánh ánh nước, thậm chí trên cổ cũng có vài vệt nước miếng vươn vãi.

Quả thực cả người từ trên xuống dưới đều lộ ra vẻ dụ người ức hiếp.

Lục Nghiễn Chi thấy lòng mình thoáng ngẩn ngơ một chút. Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ hai gò má phồng lên của đối phương, lúc mở miệng giọng nói còn mang theo một chút ý xấu.

“Nhìn sang trái xem, xem cậu trong gương đẹp đẽ đến mức nào, giống như cả người đều viết đầy câu ‘Mau tới chơi tôi’ vậy.”

Lời nói này khiến Mục Đông khó chịu nghẹn ngào một tiếng, khóe mắt cũng đỏ lên. Vậy mà cậu vẫn không tự chủ được thuận theo lời đối phương nhìn vào tấm gương, nhưng chỉ mới liếc mắt thôi cả người đã run rẩy không ngừng.

Bộ dạng của cậu giống như đang chủ động quỳ xuống cho người đàn ông này chơi miệng mình, thậm chí còn không mút được thứ thô cứng trong miệng vào, phảng phất như bị thao lộng đến mức đường ruột cũng co rút liên tục.

Nhất thời Mục Đông cảm thấy xấu hổ và sỉ nhục tột cùng, thế nhưng xuyên qua gương cậu lại trơ mắt nhìn thấy tính khí vẫn luôn cương cứng của mình, không ngờ trong trạng thái chẳng hề được an ủi mà vẫn run run rẩy rẩy rung động vài lần, gần như ép sát vào bụng dưới của cậu.

Lục Nghiễn Chi vẫn đang thưởng thức cậu trong gương đương nhiên cũng phát hiện điều này. Mục Đông nghe hắn nở nụ cười trầm thấp, tiếng cười kia lọt vào lỗ tai cậu khiến toàn thân cậu đều nóng bừng lên như bị thiêu cháy.

“Cảm thấy rất hưng phấn? Thích dáng vẻ dâm đãng của mình vậy sao, hả?”

Mục Đông kinh hoàng lắc đầu, thậm chí còn không quan tâm tới việc trong miệng mình vẫn còn đang ngậm dương v*t đối phương. Cậu xấu hổ không chấp nhận được bộ dáng của mình, rõ ràng chính bản thân đã cam chịu không hề chống cự, thế nhưng nhìn mình trong gương thật khó coi vô cùng.

Cậu sao có thể sánh với Lục Nghiễn Chi đã chơi qua vô số người, không biết được lúc nào nên tự lừa mình dối người. Chỉ nhìn thấy bộ dáng mình lúc động tình, mới trình độ này đã không chấp nhận nổi.

Hiện giờ cậu không dám nhả dương v*t đối phương trong miệng ra, nhưng dường như muốn trừng phạt bản thân mình thấp hèn, đột nhiên cậu chúi đầu xuống khiến cho tính khí đối phương càng cắm sâu vào khoang miệng mình.

Lục Nghiễn Chi bị động tác đột ngột của đối phương dọa sợ hết hồn. Hắn phản ứng cực nhanh, lui cơ thể về sau, đồng thời nắm tóc cậu kéo đầu ngẩng lên.

Mặc dù động tác hắn nhanh nhưng cú nuốt sâu kia đã khiến tính khí hắn chọc vào cổ họng cậu, khóe mắt Mục Đông lập tức tràn đầy nước mắt sinh lý, che miệng quay lưng nôn khan mấy lần.

Cũng may chỉ chọt nhẹ tới cuống họng, nhìn dáng vẻ muốn ói theo phản xạ thế này thì chắc chưa bị tổn hại gì nặng.

“Cậu đang làm gì đó!” Sau khi yên lòng Lục Nghiễn Chi không nhịn được có chút tức giận, nhìn cậu vất vả lắm mới dừng nôn khan, thở hổn hển lấy mu bàn tay lau nước bọt trên cằm.

“Cậu không biết nếu chọc sâu vào thì cổ họng rất dễ bị thương sao? Tôi không dạy cậu như vậy, lá gan ở đâu ra mà dám tự quyết định!”

Lần đầu tiên Mục Đông nghe đối phương nói chuyện với mình bằng giọng điệu nghiêm nghị như vậy, cả người bị mắng đến co rúm lại. Dáng vẻ cậu hiện giờ có hơi chật vật, đôi mắt ướt nhẹp, viền mắt cũng đỏ bừng. Cậu cúi đầu thật thấp không nói lời nào, thoạt nhìn có vẻ sa sút hiếm thấy.

Bộ dáng kia của cậu khiến Lục Nghiễn Chi có chút đau lòng. Hắn kéo người từ dưới mặt đất lên, sau đó ôm eo đối phương, để cậu ngồi khóa trên đùi mình lần nữa.