Hợp Đồng Bao Dưỡng: Ôm Đùi Tổng Tài Đi Lên

Chương 56: Mặt đối mặt




“Lãnh thiếu, cả đêm qua ngài không ngủ sao?”

“Đã sáng rồi à?”

Qua webcam, Dương Lâm nhìn Lãnh Dật Hiên lộ rõ mỏi mệt, quầng thâm mắt đậm rõ đến mức đến anh còn hết hồn. Tối qua gọi trực tuyến về anh nhìn thấy Lãnh Dật Hiên vốn đã mệt mỏi, đến sáng hôm nay lại càng mệt mỏi hơn. Có lẽ hắn thức suốt đêm qua rồi.

“Ngài làm gì lại không bảo vệ sức khoẻ của mình như vậy?”

“Còn một ít nữa, tôi làm nốt chỗ này sẽ lập tức về ngay.”

“Ngài là vì tiểu thư nên mới thức trắng cả đêm qua để làm cho xong đống công việc đó để quay về sớm sao?”

“Đã hứa với cô ấy thì có thế nào cũng phải làm xong mới được, thất hứa với cô ấy lần trước đã khiến tôi sợ lắm rồi.”

Lãnh Dật Hiên mường tượng lại món canh gà hầm kia, cảm giác ngán ngẩm vẫn còn tồn đọng trong đầu không sao xua đi được, mà Dương Lâm vẫn nhớ kí ức khủng khiếp đó của Lãnh Dật Hiên. Thật đáng sợ!

Dương Lâm câm nín, không biết nên nói như thế nào nữa. Thực ra ngày đầu anh biết Lãnh Dật Hiên rất để tâm đến An Dụ Vân, anh đã biết Lãnh Dật Hiên chính là đang đem phiền phức rước vào thân. Đến lúc Lãnh Dật Hiên chính thức nói lời yêu đương, qua lại với An Dụ Vân anh càng thấy Lãnh Dật Hiên nhiều việc. Công việc ở Lãnh thị chưa bao giờ hết, cũng không ít, ấy vậy mà hắn lại tình nguyện ôm thêm một công việc nữa, không để cho An Dụ Vân trong giới giải trí động phải một khó khăn nào.

Nói ra Dương Lâm sợ Lãnh Dật Hiên bảo anh ích kỷ, không có quyền lên tiếng ấy nhưng anh thấy Lãnh Dật Hiên cứ vì An Dụ Vân mà bán mạng như thế này anh thấy cực kì không ổn.

“Lãnh thiếu, ngài phải giữ sức khoẻ thì mới cùng tiểu thư đi được dài lâu chứ.”

“Có làm sao đâu, tôi vốn ít bệnh mà, cũng đâu phải lần một lần hai thức trắng mà cậu lắng lo thế.”

“Lãnh thiếu cứ không lo lắng cho sức khoẻ của ngài như vậy tôi sẽ nói với tiểu thư đó. Cô ấy cũng không muốn ngài như vậy vì cô ấy đâu.”

“Tôi tự biết bản thân như thế nào mà.”

Lãnh Dật Hiên cười xoà, cho mọi chuyện là không sao. Dương Lâm đỡ trán, anh không muốn can thiệp quá như vậy nhưng anh nhận ra An Dụ Vân luôn nghĩ Lãnh Dật Hiên rất nhàn rỗi. Anh biết An Dụ Vân sẽ rất thất vọng vì Lãnh Dật Hiên không thể ở nhà hôm nay nhưng chung quy thì cũng là lý do đặc biệt, không dịp này sẽ còn dịp khác mà. Dương Lâm lắc đầu tự trách, giá như tối qua anh đừng nói ra thì Lãnh Dật Hiên có lẽ sẽ lắng lo cho sức khoẻ của mình hơn một chút.

Lãnh Dật Hiên tranh thủ gọi về cho Phong Kiện Lôi một chút, việc đặt nền móng của Lãnh thị ở bên Nhật Bản có lẽ vẫn là nên nhờ Phong Kiện Lôi ra tay giúp hắn một chút đỉnh. Không có gì lớn, chỉ là bố của Phong Kiện Lôi, chủ tịch Phong thị hiện tại có giao tình với bố của Takizawa Sou nên anh muốn nhờ Phong Kiện Lôi nói giúp xem có khả quan hơn chút nào hay không?

“Này Lãnh Dật Hiên mới sáng ra đã gọi, lại còn gọi trực tuyến, cậu nhớ tôi đến như vậy à?”

“Bớt ảo tưởng đi, gọi tất nhiên là có việc. Tôi chưa bao giờ nhớ cậu cả.”

“Chà, công việc dạo gần đây bận rộn lắm hay sao trông cậu như ông chú trung niên thế? Cạo râu đi, cả quầng thâm mắt nữa, chao ôi cái danh xưng đệ nhất nam thần của thành phố cứ như này thì phải rơi vào tay Phong Kiện Lôi tôi rồi.”

“Đừng có nói linh tinh vớ vẩn nữa.”

Phong Kiện Lôi nhún vai, nhìn Lãnh Dật Hiên tơi tả xuống sắc như thế này cũng lấy làm tiếc. Cái tên này cái gì cũng tốt mỗi tội cuồng công việc cao độ, thật mong có tiên nữ hạ phàm nào có thể mắng được cái tính điên khùng này của hắn. Nhìn là đã biết đêm qua Lãnh Dật Hiên trắng đêm với công việc, ài, cả anh hay Dương Lâm đều không nói nổi.

“Mắc gì phải vắt kiệt sức mình thế kia cơ chứ? Cậu không thể thong thả một ngày được à? Cậu có cố gắng như thế nào thì công việc của Lãnh thị cũng không ít đi được. Đừng để công việc giết chết cậu.”



“Sao cậu và Dương Lâm đều thích quản tôi thế nhỉ?”

“Còn không phải vì lo lắng cho cậu. Lãnh Dật Hiên cậu như vậy bạn gái cậu không quản sao?”

“Ừm, cũng mong cô ấy sẽ quản.”

Phong Kiện Lôi đỡ trán, không biết là nữ nhân phương nào, để bạn trai ra ngoài làm việc đến dáng người cũng không còn mà có thể ngồi yên được.

“Không nói nhiều nữa, hôm nay gọi cho cậu là có nguyên do cả. Cậu biết tới Takizawa Sou chứ?”

“Xa lạ gì cái tên điên đó.”

“Ừm, tôi đang gặp chút rắc rối đối đầu với gã ta.”

“Biết ngay mà, cái tên điên khùng đó đời nào chịu để yên cho ai bước chân trên đất của gã đâu.”

“Tôi định nhờ bác Phong nói giúp cho một chút.”

“Chuyện này đơn giản thôi, tôi sẽ nói qua trước, cậu về gặp ông ấy bàn rõ hơn là được. Nhưng tôi nói này, bố tôi với nhà Takizawa có giao tình nhưng cái tên Sou đó không biết nói lý hay niệm tình gì đâu, cậu vẫn là nên cẩn thận thì hơn.”

“Tôi biết rồi, nếu được thì càng tốt, không được thì chịu thôi chứ biết làm sao bây giờ.”

Phong Kiện Lôi chán nản chống cằm nhìn Lãnh Dật Hiên, cái tên này điên khùng kiểu gì cứ phải nhằm vào cái nơi khó khăn như Nhật Bản để mà đặt chi nhánh cơ. Đầy chỗ để đặt cứ phải sang đấy đụng độ cái tên điên khùng Takizawa Sou làm gì nữa, thật là hết thuốc chữa.

“Bình thường cậu lông bông, hôm nay không đi đâu à?”

“Ngày thường chỉ có đến Lãnh thị của cậu chơi, không thì ghé qua Phong thị một chút. Cậu không ở đấy tôi sang chơi với ma à?”

“Không hiểu cậu cứ vác xác sang Lãnh thị làm cái gì nữa? Chả ai tiếp cậu đâu.”

“Đùa thôi, hôm nay tôi có hẹn, còn là với giai nhân.”

“Cậu định yêu đương rồi à?”

“Bạn thôi, nhưng là bạn đặc biệt.”

“Vậy chuẩn bị đi gặp giai nhân của cậu đi, cúp máy đây.”

Lãnh Dật Hiên ngả lưng ra ghế, tay đưa lên miết mi tâm một hồi, cả đêm không ngủ có phải mình đồng da sắt thì đến bây giờ cũng thấy mệt mỏi nhiều chút. Hăn nhắm mắt dưỡng thần, lại nghĩ về vẻ mặt bất ngờ của An Dụ Vân khi hắn về, chà, chắc cô sẽ kích động nhào đến ôm lấy hắn, nghĩ đến đây trong lòng Lãnh Dật Hiên ban mai còn rạng rỡ hơn nắng ngoài cửa sổ.

“Cô đi đâu vậy?”

“Tôi có hẹn nên ra ngoài một chút.”



“Có cần tôi đưa đi không?”

“Không cần đâu, tôi thấy anh bận rộn như vậy không phiền anh, tôi tự đi được.”

“Ừm.”

Dương Lâm gật gật đầu nhìn An Dụ Vân ra ngoài, hôm nay công chiếu phim rồi, Lãnh Dật Hiên không có ở đây thì chắc cô ra ngoài cùng bạn. Không biết rõ Lãnh Dật Hiên có về hay không, Dương Lâm cũng không biết nên làm gì bèn lái xe đi theo cô. Xác nhận An Dụ Vân đến một quán cà phê, Dương Lâm mới nhận được điện thoại của Lãnh Dật Hiên đến đón, hắn đang ở sân bay rồi. Dương Lâm rời khỏi, ngay lúc đấy Phong Kiện Lôi vừa đến.

An Dụ Vân hẹn Phong Kiện Lôi cùng nhau đi đón chào phim công chiếu, quán cà phê quen của hai người cũng nồng nhiệt đầu tư mở hẳn ti vi để cùng xem. Ngẫm lại cô muốn cùng Lãnh Dật Hiên xem nhưng vì hắn bận rộn đến nỗi không thấy tăm hơi nên cô cũng không dám đòi hỏi, xem cùng Phong Kiện Lôi cũng tốt, dẫu sao bạn bè chỉ có Phong Kiện Lôi là thoải mái.

“Uầy, cứ như đếm ngược chúc mừng năm mới ấy nhỉ? Hồi hộp phết!”

“Tôi làm nữ chính đó, phải hồi hộp rồi.”

“Nổi tiếng rồi đừng quên đặt gạch cho tôi một vé để vào giới giải trí nhá, ông đây phải tận dụng gương mặt của mình kiếm cơm mới được.”

“Anh có dám chắc là muốn vào không?”

“Sợ quái gì? Ông đây đã bao giờ biết sợ? Cô cứ thử giúp tôi vào xem, ông đây có càn quét đá hết bát cơm của dàn sao nam hiện nay hay không.”

An Dụ Vân phì cười, lớn lối như vậy cũng tốt, cô biết Phong Kiện Lôi là đang đùa thôi, cũng thoải mái. Anh là đang làm cho cô bớt hồi hộp trong lúc đợi chờ thôi.

Lãnh Dật Hiên xuống sân bay rồi, hắn vừa leo lên xe Dương Lâm, nhắm mắt dưỡng thần một chút. Thật mệt mỏi, bay về gấp như vậy, cả người mỏi mệt thật khiến hắn muốn ngủ một lát.

“Tiểu Vân có ở nhà không?”

“Tiểu thư vừa ra ngoài rồi thưa Lãnh thiếu, chắc là đi xem phim cùng với bạn.”

“Ở đâu?”

“Một quán cà phê. Lãnh thiếu muốn đến đó hay không?”

Lãnh Dật Hiên chau mày, bạn sao? Theo như hắn biết thì An Dụ Vân không có nhiều bạn bè, kết giao cũng không mặn mà gì mấy. Chợt hắn nhớ đến người đàn ông trong bức ảnh chụp lén cùng cô lên báo mấy tháng trước, trong lòng nảy lên một dự cảm chẳng lành. Hắn muốn nhân cơ hội này cho tên đàn ông kia biết mặt một lần xem bạn trai của An Dụ Vân là ai? Xem gã kia có còn ve vãn bạn gái của hắn không?

“Đến đó đi… À khoan, ghé cửa hàng hoa mua một bó hoa chúc mừng.”

“Vâng thưa Lãnh thiếu.”

Lãnh Dật Hiên ôm bó hoa, trong lòng ngổn ngang nhiều suy nghĩ, hắn không biết cứ như vậy mà đến sẽ tạo bao nhiêu bất ngờ. Hắn còn sợ đến đó nhìn thấy An Dụ Vân cùng người khác cười nói vui vẻ sẽ là cái gai trong mắt hắn, dẫu sao thì bức ảnh chụp lén mấy tháng trước đến bây giờ vẫn tồn tại trong lòng hắn như một cái vảy ngược.

Xe dừng ở một quán cà phê có chút cũ, Lãnh Dật Hiên ôm một bó hoa lớn mở cửa tiến vào. Tiếng chuông cửa vang lên khi có người vào quán, cậu nhân viên vẫn đon đả mời chào khách đến thân thiện. An Dụ Vân và Phong Kiện Lôi vẫn theo thói quen nhìn ra cửa khi nghe tiếng chuông báo, và rồi…

Từng ánh mắt chạm nhau, An Dụ Vân tròn mắt nhìn Lãnh Dật Hiên đứng đó, trên tay còn ôm một bó hoa lớn. Phong Kiện Lôi nhướn mày nhìn người đến đây là Lãnh Dật Hiên vừa gọi cho hắn lúc sáng, tự thắc mắc xem Lãnh Dật Hiên là nhớ hắn đến nỗi này hay sao vừa xuống sân bay đã ôm hoa đến đây tìm. Lãnh Dật Hiên nhìn An Dụ Vân ngồi đó, đối diện là người bạn thân chí cốt của hắn, trong lòng đầy rẫy biết bao nhiêu là phức tạp ngổn ngang…