Hợp Đồng Bao Dưỡng: Ôm Đùi Tổng Tài Đi Lên

Chương 55: Đối đầu Takizawa Sou




Lãnh Dật Hiên ở bên Nhật Bản bận đến tối mắt tối mũi, hắn vốn định đặt chi nhánh của Lãnh thị ở Osaka, kết quả thì sau bao nhiêu lần đàm phán, vẫn là bị làm khó làm dễ. Nếu như ở Đại Lục, Lãnh Dật Hiên hắn một tay che trời thì ở thị trường xứ hoa anh đào, hắn lại bị làm khó bởi Takizawa Sou

Takizawa Sou là một thương nhân nổi tiếng, phải gọi là một chín một mười với Lãnh Dật Hiên. Gã ta hơn Lãnh Dật Hiên một tuổi, khối tài sản kếch xù để từ đời ông cha của gã. Dòng họ Takizawa theo dòng dõi samurai, đến đời ông của Takizawa Sou thì chuyển hướng làm thương nhân, sự nghiệp đồ sộ bây giờ hắn đang thừa kế chính là do đời ông nội để lại.

“Lãnh thiếu, vẫn là tranh chấp đất đai.”

“Mảnh đất đó đã được chúng ta mua rồi mà, làm sao lại xảy ra tranh chấp.”

“Bên phía Takizawa Sou không chấp nhận, họ yêu cầu trả thêm tiền.”

“Thêm tiền? Chẳng phải đã đấu giá cao nhất rồi sao? Đấu giá thì đâu có quy định thêm tiền.”

“Nhưng bên phía Takizawa Sou bảo đó là tiền hợp tác làm ăn, muốn thuận lợi thì phải bỏ thêm.”

Lãnh Dật Hiên chau mày, không phải hắn chưa bao giờ nghe qua danh tiếng của Takizawa Sou, nhưng ngang ngược đến thế này thì Lãnh Dật Hiên hắn lần đầu nếm trải. E rằng lần này Lãnh Dật Hiên định bước chân qua thị trường Nhật Bản làm Takizawa Sou cảm thấy không được vui thôi.

“Liên hệ với ngài Takizawa, tôi sẽ đích thân gặp.”

“Vâng thưa Lãnh thiếu.”

Có những trận chiến vốn phải đánh mới biết là thắng hay bại, nên nhượng bộ hay không. Nhưng ở sân chơi của Takizawa Sou, gã lại tuyên chiến với Lãnh Dật Hiên thì không phải kế sách này có phần hơi bẩn thỉu hay sao? Nhưng Takizawa Sou nào quan tâm quá nhiều như vậy, gã chính là loại điên khùng không thích nói đạo lý thế đó.

“Lãnh Dật Hiên sẽ sớm đến đây thưa ngài.”

“Thế cơ á? Tưởng hắn không dám đến đâu.”

“Lãnh thị mở rộng thị trường như vậy, Nhật Bản là miền đất hứa, làm sao có thể cam tâm chịu lui được.”

“Vậy ta phải xem hắn có bao nhiêu thành ý mới được.”

Takizawa Sou với chuyện này lại chẳng có bao nhiêu phần để tâm, gã hôn lấy một mỹ nữ bên tay trái, bên tay phải lại ôm một mỹ nữ khác, hoàn toàn đắm chìm vào sắc đẹp. Ngẫm lại thì Takizawa Sou là loại mỹ nam vạn người mê, điển trai chuẩn kiểu Nhật Bản ấy nhưng điểm trừ duy nhất của gã có lẽ là đời tư cực kì loạn.

Takizawa Sou chưa bao giờ xem phụ nữ là thứ đáng trân trọng, gã ngủ với người này rồi lại đến người khác, thích người nào sẽ bằng mọi giá cướp lấy. Không nói quá khi gã không khác gì bọn cường hào ác bá ngày xưa, làm nhiều người rất phẫn nộ nhưng vì thấp cổ bé họng nên không thể làm gì được.



“Vậy là ý Lãnh thiếu nói tôi cố tình làm khó, ỷ thế ép người quá đáng?”

Ở một bên, Takizawa Sou nâng đôi mày kiếm lên nhìn Lãnh Dật Hiên, phong thái yêu nghiệt toả ra. Lãnh Dật Hiên nhếch môi cười bưng tách trà lên miệng nhấp một ngụm. Hai phong thái đối lập nhau, một người đĩnh đạc băng lãnh, một người yêu nghiệt chán chường ngồi đối diện nhau, đều nắm trong tay huyết mạch kinh tế châu Á, ánh mắt hờ hững nhìn nhau nhưng không giấu nổi tia sát ý được giấu nhẹm nơi đáy mắt.

“Không phải, nhưng đã đấu giá thì làm sao phải bỏ thêm tiền vào mới được nhận?”

“Chẳng phải tôi đã cho bên Lãnh thiếu biết rồi sao? Ở chỗ chúng tôi đó coi như tiền được bỏ ra để hợp tác lâu dài. Người làm ăn lớn như Lãnh thiếu chắc chắn biết cách bỏ đi một ít để nhận lại nhiều.”

“Nhưng với ngày Takizawa đây thì ít nhưng với Lãnh Dật Hiên tôi thì quả thật đáng kể đó.”

“Lãnh thiếu thật là khéo đùa, ngài nắm trong tay huyết mạch của nền kinh tế Đại Lục, so với cái quốc đảo này của tôi phải nói là gấp nhiều lần, như vậy mà bảo nhiều thì có gọi là keo kiệt quá không?”

Lãnh Dật Hiên không đáp gì, chỉ cười, không phải hắn không biết cái tên Takizawa Sou này rốt cuộc là loại gian thương như thế nào. Gã ta đòi tiền vô cớ, lại là địa bàn của gã, Lãnh Dật Hiên mà không đáp ứng, e rằng sẽ khó làm ăn ở đây.

“Vậy không biết ngài Takizawa đây có nể tình chúng ta hợp tác mà giảm giá một chút hay không? Đã có quà hợp tác thì sao không có quà lần đầu gặp mặt?”

Takizawa Sou nhìn Lãnh Dật Hiên ung dung ngồi đối diện, nhận ra đây không phải là kẻ dễ xơi. Gã không nói lý với người khác nhưng với Lãnh Dật Hiên nhất định là phải vừa đấm vừa xoa. Thị trường Đại Lục là một miếng bánh thơm ngon béo bở mà gã muốn đặt chân đến, bây giờ làm khó Lãnh Dật Hiên cũng coi như chặt đi một cái chân bước vào Đại Lục, gã cân nhắc.

“Haha Lãnh thiếu đúng là người giỏi cân nhắc. Được, việc này tôi sẽ xem xét lại, tất nhiên không thể bạc đãi Lãnh thiếu được, cùng là dân làm ăn như nhau thì tất nhiên đôi bên cùng có lợi.”

“Đa tạ ngài Takizawa đã cân nhắc.”

Lãnh Dật Hiên coi như đã đặt một chân xuống được địa bàn xử hoa anh đào rồi, chẳng qua điều hắn trăn trở chính là Takizawa Sou này có ỷ thế hiếp người nữa hay không? Cái tên này nổi tiếng điên rồ quái đản, gã hoà hoãn nhượng bộ lần này không có nghĩa những lần sau sẽ cứ hoà hoãn như vậy.

Tất nhiên Lãnh Dật Hiên vẫn muốn làm ăn theo kiểu nước sông không phạm nước giếng, ấy nhưng ở dưới mắt của Takizawa, muốn né tránh khỏi gã không phải là điều Lãnh Dật Hiên muốn là làm được. Vậy nên đặt được chi nhánh Lãnh thị ở Nhật Bản chứng tỏ được trình độ và khả năng của Lãnh Dật Hiên là cực kì uyên thâm, và đây cũng là lý do Lãnh Dật Hiên chọn một thị trường khó nhằn với tính cạnh tranh cao như Nhật Bản.

“Vậy là Takizawa Sou đã thoả hiệp với Lãnh thiếu sao?”

“Đúng vậy, tôi sẽ ở đây xem xét thêm một thời gian nữa, chi nhánh bên này sẽ nhanh được đi vào hoạt động thôi.”

“Đúng là Lãnh thiếu, túc trí đa mưu, số 1”

Bên kia, quan màn hình laptop, Dương Lâm bật ngón cái với Lãnh Dật Hiên. Mới đầu Lãnh Dật Hiên định sẽ để cho Dương Lâm cai quản chi nhánh bên Nhật Bản của Lãnh thị, nào ngờ thế lực của Takizawa quá lớn nên đích thân Lãnh Dật Hiên phải ra tay thôi.



“Cậu đang ở nhà hay ở Lãnh thị đấy?”

“Đang ở Lãnh thị thưa Lãnh thiếu.”

“Tiểu Vân vẫn ở nhà sao?”

“Tiểu thư ở nhà cùng dì Lan nấu ăn, Lãnh thiếu may về, tiểu thư có vẻ rất nhớ Lãnh thiếu.”

“Được rồi.”

Gượm lại một lát, Dương Lâm không biết nên nói điều này không, dẫu sao Lãnh Dật Hiên đang bận đến tối tăm mặt mũi.

“Ừm… Lãnh thiếu, ngày mai là ngày ra mắt phim của tiểu thư.”

“Vậy sao?”

“Tôi vốn định nói cho ngài nhưng sợ làm trễ nãi công việc nên đến bây giờ mới nói. Tiểu thư không nói cho ngài sao?”

“Cô ấy không nói gì cả, chỉ như mọi lần tôi đi công tác mà thôi.”

Lãnh Dật Hiên mơ hồ nhớ đến lúc vừa rồi chia tay cô đi sang Nhật Bản, hắn thấy An Dụ Vân rất thất vọng, rất buồn nhưng không rõ chuyện gì. Vốn nghĩ cô buồn vì hắn phải đi lâu nào ngờ chắc vì chuyện này nên thất vọng. Lãnh Dật Hiên đỡ trán, đúng là hắn bận bịu quá nên quên cả chi tiết nhỏ này, vốn ngày trước đã hứa với cô cùng nhau xem, ấy nhưng lại vì công việc mà quên mất. Là hắn tắc trách.

“Ngày mai mấy giờ phim chiếu?”

“Để tôi xem lại… là buổi tối ngày mai.”

“Ừm tôi biết rồi, tôi sẽ sắp xếp. Nhưng cậu đừng nói với Tiểu Vân cái gì, nếu về được tôi sẽ về, tôi không chắc chắn lắm.”

“Vâng thưa Lãnh thiếu.”

Ngẫm lại thì Lãnh Dật Hiên vẫn vì An Dụ Vân trăn trở rất nhiều, hắn sơ sót vì quá ham công việc mà thất hứa với cô, An Dụ Vân cũng vì công việc của hắn mà im lặng thoả hiệp. Lãnh Dật Hiên đau lòng, cô hiểu chuyện như vậy hắn lại vô tâm không để ý đến. Hắn vuốt sống mũi, vốn định nghỉ ngơi nhưng lại tiếp tục đem văn kiện ra xử lý. Nào! Phải làm nhanh chóng để ngày mai còn quay về, không thể để bảo bối thất vọng được.

Lãnh Dật Hiên nghĩ vậy lại cắm mặt vào công việc chất chồng như núi, trời càng về khuya, hắn vẫn không nghỉ ngơi, tất cả là vì nụ cười của An Dụ Vân mà thôi.