Hợp Đồng Bao Dưỡng: Ôm Đùi Tổng Tài Đi Lên

Chương 39: Gặp Lại Trần Tinh Vũ, Mạc Kỳ Kỳ Trả Thù




Hội trường đông nghịt người, đa số là những kí giả, nhà báo đến để lấy tin, khung cảnh này cũng quá là đông đúc rồi. Đạo diễn Phùng loay hoay chạy đôn chạy đáo, hết trả lời phỏng vấn lại chụp hình lưu niệm thế nọ thế kia.

Hôm nay chính thức tổ chức họp báo ra mắt phim rồi, bao nhiêu cực khổ nhọc nhằn cũng đã trải qua hết rồi, bộ phim đóng máy, người người hân hoan. Cánh nhà báo cực kì để ý đến nhất cử nhất động của bộ phim này, bởi trong thời gian quay thôi đã có không ít làn sóng lớn gây ảnh hưởng ít nhiều đến rồi.

“Đạo diễn Phùng, lần này bộ phim đóng máy rồi, ông có cảm nghĩ gì không?”

“Thật sự cảm ơn các nhà đầu tư, ekip làm phim, tổ sản xuất, tổ đạo cụ,... đã cùng Phùng Khoan tôi có những trải nghiệm cực kì tốt đẹp thời gian vừa qua. Hơn cả thế chính là công sức của dàn nam nữ diễn viên đã cùng tôi gắn bó, nhất là chịu khó nghe tôi cằn nhằn quát mắng, thật sự cảm ơn.”

“Vừa rồi có rất nhiều tin đồn của diễn viên chính gây ảnh hưởng tới danh tiếng của đoàn làm phim, không biết đạo diễn Phùng thấy thế nào?”

Hừ! Có bị ngốc dùng dầu ngón chân cũng biết được câu hỏi này là câu hỏi gài bẫy để hắt nước bẩn diễn viên. Đạo diễn Phùng lăn lộn ở trong cái giới này mấy chục năm sao dễ dàng bị mấy tên nhà báo non tay thế này qua mặt được.

“Vừa rồi đúng thật là có rất nhiều tin đồn không hay gây ảnh hưởng đến đoàn làm phim. Tôi cũng không hiểu nữa, diễn viên của tôi tất cả đều chuyên nghiệp, kĩ năng phải nói là đỉnh của đỉnh, lát nữa các người xem đoạn phim ngắn sẽ thấy.”

Chưa hết, Phùng Khoan ông còn giúp An Dụ Vân nói một tiếng, dễ dàng đem mấy chuyện thị phi nghi ngờ lúc trước đập tan.

“Tôi thấy cực kì hài lòng với diễn viên, đời tư thì tôi không can dự lắm, nhưng diễn xuất tốt như vậy thì trên mạng có đồn gì cũng như muối bỏ bể cả thôi.”

Dễ dàng có thể thấy được đoàn làm phim lần này của đạo diễn Phùng có quan hệ rất tốt với nhau, từ diễn viên chính đến diễn viên phụ đều tỏ ý rất hợp nhau, còn cười nói rất vui vẻ với đạo diễn.

An Dụ Vân đến rồi, trên người cô là một thân váy áo xanh ngọc, khí chất trời sinh căn bản không thể che lấp. Tuy trang phục không quá cầu kì cũng không thêm nhiều phụ kiện đắt tiền nhưng hào quang sang chảnh vẫn toát ra từ trên người cô, phút chốc chiếm hết mọi tiêu điểm của ánh nhìn.

“Cô An, bộ phim lần này là bộ phim đầu tay của cô, cô cảm thấy xuất phát điểm như thế này đã được xem là ổn định chưa?”

“Nếu nói ổn định thì nói hơi quá, thực ra tôi cũng là tân binh thôi, vẫn còn rất nhiều thiếu sót cần phải sửa chữa và tiến bộ hơn trong tương lai. Nhưng thực sự rất cảm ơn đoàn làm phim, đạo diễn Phùng đã cho tôi một cơ hội thật tốt để hoàn thành bộ phim tuyệt vời này.”

“Có cảnh quay nào làm cô nhớ nhất hay không?”

An Dụ Vân thầm nghĩ trong lòng, để cô nhớ nhất á, chắc chỉ có cảnh quay bị NG gần một trăm lần của Mạc Kỳ Kỳ thôi. Nhưng An Dụ Vân cô đâu có dại vạch áo cho người xem lưng như vậy, vẫn là thể hiện mình là một mỹ nữ EQ cao thôi.

“Chắc là cảnh hôn đầu tiên của tôi và bạn diễn Triệu Phong…. haha.”

Thật may là Lãnh Dật Hiên không ở đây, bằng không thì An Dụ Vân khó sống rồi. Nhưng kiểu gì hắn cũng biết thôi, nhưng làm sao được, tính chất công việc của cô là thế này cơ mà.

Buổi họp báo được tổ chức rất thành công, các phóng viên nhà báo cũng chuyền nhau những câu khen ngợi rất bắt tai với đoàn làm phim của đạo diễn Phùng lần này và cả diễn xuất lẫn cách ứng xử của các diễn viên. Phải nói bước đầu tiên của An Dụ Vân như thế này là đỉnh của chóp, chắc chắn sẽ còn tiến xa hơn trong tương lai.

“Tiểu Vân!”

Ở một góc khuất trong bữa tiệc rượu, Trần Tinh Vũ níu tay An Dụ Vân lại. Kể cũng thật lâu rồi cô mới gặp lại Trần Tinh Vũ, mấy lần cô về nhà, mẹ cô cũng chỉ nhắc đến anh mấy lần ghé qua chứ cô chưa gặp mặt. Nhiều biến cố xảy ra khiến cô và anh đều tan rã không vui vẻ, khiến cô dần quên đi mất người anh em này.

“Anh sao lại ở đây?”

“Anh là nhà đầu tư của bộ phim này mà.”

“À.”. Truyện Đoản Văn

An Dụ Vân đối với Trần Tinh Vũ bây giờ chính là ngượng ngùng không biết nên nói cái gì. Cô biết anh vì cô hy sinh rất nhiều, thậm chí chỉ cần cô gật đầu thì sẽ bỏ mặc cả thế giới mà vì cô. Ấy thế nhưng cuộc đời không thành toàn cho ai mãi, cô không yêu anh, cũng không muốn anh vì cô mà gặp rắc rối.

“Mấy hôm nay em ở đâu?”

“Em ở chỗ của công ty để tiện cho công việc.”

“Tiểu Vân, em thay đổi quá.”

Thật sự Trần Tinh Vũ rất ngỡ ngàng với sự thay đổi này của cô. Anh không chủ động liên lạc, An Dụ Vân cũng không liên lạc với anh, anh nhìn cô gặp biến cố hết lần này đến lần khác, lần nào cũng êm đẹp mà xong chuyện. Linh tính anh càng ngày càng khẳng định được An Dụ Vân thay đổi rồi.

Anh đến họp báo, đến tiệc rượu này chính là để quang minh chính đại gặp lại cô. Nhưng nhìn An Dụ Vân càng ngày càng toả ra hào quang chói sáng, xinh đẹp vạn trượng anh lại càng thấy cô xa lạ. An Dụ Vân bây giờ mơ hồ không giống như An Dụ Vân trong kí ức của anh nữa.

“Tiểu Vân, anh hy vọng em vẫn coi anh là thanh mai trúc mã, có chuyện gì cũng tìm anh.”

“Em tự lo được mà.”

“Anh hy vọng em có thể tự lo được, hy vọng em bị bắt nạt sẽ tìm anh chứ không phải… Thôi, em đi ra với mọi người đi.”

“Vậy em đi trước đây, anh cũng ra uống một chút với đạo diễn Phùng đi.”

“Anh biết rồi, anh sẽ tranh thủ rồi có công việc nên xin phép sớm.”

An Dụ Vân đủ thông minh để hiểu được Trần Tinh Vũ đang nói cái gì. Chuyện rõ mồn một như ban ngày là An Dụ Vân có chống lưng cực kì lớn, nhưng cũng vì lớn đến nỗi không một ai dám đụng vào nên khui ra người đó là ai thôi.

“Ở lại lát rồi về nhé, em đi đây.”

“Ừ, đi đi, tiện thể chúc mừng em bộ phim này toàn thắng nhé.”

“Cảm ơn anh!”

Trần Tinh Vũ là người thân cận với cô nhất từ trước đến giờ, đến khi sau này An Dụ Vân chuyển ra ngoài sống cùng với Lãnh Dật Hiên, kiểu gì cũng khiến Trần Tinh Vũ nghi ngờ này kia. An Dụ Vân không giải thích gì, cô với Trần Tinh Vũ không thể, mãi mãi không thể, cô cũng không muốn dựa dẫm vào anh nữa.

Nhìn theo bóng lưng An Dụ Vân rời đi, Trần Tinh Vũ rất muốn níu lấy một chút gì đó thuộc về An Dụ Vân mà anh từng biết. Chiếc bóng lưng mảnh khảnh ấy vẫn luôn in sâu trong tâm trí anh, ấy vậy mà giờ đây anh lại thấy thật mơ hồ.

“Chị, An Dụ Vân không uống nhiều rượu, có vẻ như cô ta đã đề phòng chúng ta rồi.”

Ở một góc khuất hành lang, Tô Băng Băng kéo chiếc khẩu trang che mặt xuống, quần áo giản dị, lại còn đội mũ lưỡi trai, nhằm che đi diện mạo của mình. Mạc Kỳ Kỳ một thân váy áo lộng lẫy cùng Tô Băng Băng ở một chỗ, nhìn kiểu gì cũng giống như đang làm chuyện xấu.

“Hừ! Em cứ tấp rượu cho cô ta, tửu lượng kém như vậy chỉ cần hai ba ly nữa là say.”

“Em sẽ cố gắng, cô ta say rồi em sẽ báo cho chị. Em trở vào đây, chúng ta thế này sẽ khiến người ta sinh nghi.”

“Từ từ đã.”

Tô Băng Băng lấy ra trong túi một chiếc bọc nhỏ màu trắng dúi vào tay cho Mạc Kỳ Kỳ. Mạc Kỳ Kỳ nhìn Tô Băng Băng đầy nghi hoặc, cái này là…?

“Hạ sách! Nếu buộc phải dùng thì dùng đến.”

Mạc Kỳ Kỳ hiểu rồi, không phải là được ăn cả ngã về không nữa, Tô Băng Băng đối với lần này chính là quyết tâm phải làm cho An Dụ Vân thân bại danh liệt thực sự.

Cô ta cầm chiếc túi trong tay, run run bước trở lại phòng tiệc, đối với nhiệm vụ lần này thực sự là quá nguy hiểm rồi. Mạc Kỳ Kỳ nhìn An Dụ Vân đang cười cười nói nói cùng Triệu Phong, cô ta nhét túi thuốc vào người rồi điềm tĩnh cầm ly rượu vang hướng An Dụ Vân mà đến…