"Anh... Sao có thể ở ngay đây được hả?" Phỉ Y Hân trừng mắt nhìn hắn, đương nhiên không ai dám tự tiện xông vào phòng làm việc của hắn nhưng mà cô vẫn rất ngại!
Lại nói hắn còn không chịu kéo rèm cửa sổ lại, muốn chết à?
Hoắc Đông Thần bây giờ mới chịu cười, còn rất lưu manh nói:
"Không được sao? Phải được!"
Trong khi Phỉ Y Hân vẫn đang trợn mắt không tin nổi, Hoắc Đông Thần đã chuẩn bị đâu vào đấy, cứ thế mà chậm rãi tiến vào hoa huy*t của cô.
"A..."
Phỉ Y Hân ngửa đầu cảm nhận vật cứng đang chiếm lấy hoa huy*t của mình. Hắn bất chợt đi vào, Phỉ Y Hân vì bất ngờ mà ép chặt hắn.
Hoắc Đông Thần bị ép đến đau, liền vỗ vào mông cô một cái coi như trừng phạt, sau đó thong thả luật động.
Hai chân Phỉ Y Hân vòng lấy eo hắn, vì tâm trạng lo lắng cho nên cơ thể có chút căng cứng, nhưng qua con mắt của Hoắc Đông Thần lại thấy cô giống như sợ hãi mà run rẩy, rất kích thích bản tính xấu xa của hắn!
Hoắc Đông Thần di chuyển mỗi lúc một mạnh hơn, còn không ngừng buông lời trêu trọc:
"Đúng là em đang rất thích! Xem em kẹp chặt tôi chưa này!"
Phỉ Y Hân lấy tay che mặt mình lại vì xấu hổ, cả người đều chuyển động theo mỗi đợt đong đưa của hắn.
"Aa... Anh nhẹ một chút!"
Hắn quá hung mãnh, cô không chịu nổi...
Hoắc Đông Thần nâng hai chân cô lên, tiếp tục chiếm đóng nơi tư mật của cô, nghe cô rên rỉ hắn càng hưng phấn hơn, cái chất giọng nỉ non này đúng là khiến hắn thỏa mãn.
Hoắc Đông Thần đưa tay bóp lấy nơi đầy đặn của cô, sau đó lại vuốt ve vòng eo thon nhỏ.
Ở vị trí này hắn có thể thấy rõ cự long mình ra vào hoa huy*t như thế nào, nụ hoa nhỏ đã đỏ lên nhưng vẫn ngậm chặt lấy của hắn, làm hắn thật thoải mái vô cùng. Mật dịch tử nơi này vẫn không ngừng tuôn ra, nhưng mà như thế lại khiến nụ hoa trông yếu ớt vô cùng.
Nhìn khuôn mặt đỏ lựng cùng mê muội của cô, hắn cảm thấy lửa giận vơi đi không ít, cô còn vì vậy mà quyến rũ hắn nhưng lại không nghĩ sẽ bị hắn hành hạ như thế, đúng là đáng yêu!
Hoắc Đông Thần cúi người xuống hôn cô, nụ hôn vô cùng nhẹ nhàng nhưng bên dưới lại trái ngược rất thô bạo, căn phòng cứ thế vang lên tiếng da thịt va chạm không ngớt...
-------------------
"Tôi bãi công, không làm việc nữa!"
Phỉ Y Hân sau một trận giày vò đến sắp ngất đi thì được Hoắc Đông Thần bế vào phòng nghỉ ngơi, cả hắn cũng thoải mái mà nằm cạnh cô, trên gương mặt xuất hiện ý cười không che giấu.
"Được, em cứ ở trong đây mà nghỉ ngơi!" Sau đó... chúng ta tiếp tục!
Phỉ Y Hân xoay lưng về phía hắn, không muốn nhìn mặt tên lòng lang dạ sói này. Ai ngờ chưa được một giây đã bị hắn xoay người về chỗ cũ.
Phỉ Y Hân khó chịu trừng mắt với hắn:
"Tránh ra đi, anh không làm việc sao?"
"Muốn ở đây với em!"
Phỉ Y Hân vung chân muốn đá hắn xuống giường, Hoắc Đông Thần nhanh tay bắt lấy chân cô, còn bắt đầu vuốt ve, làm Phỉ Y Hân ngứa ngáy không chịu được!
"Tuần sau công ty sẽ có chuyến du lịch nghỉ mát!"
Phỉ Y Hân ngẩng đầu lên nhìn hắn:
"Ở đâu? Sao tôi không nghe thông báo gì hết!"
"Lát nữa mới thông báo! Đến lúc đó em đi cùng tôi!" Hoắc Đông Thần cất giọng nhàn nhạt, nhưng ý tứ là cô không đi không được!
Phỉ Y Hân cũng lâu rồi chưa đi du lịch, đương nhiên cũng muốn đi, nhưng mà nghe giọng đó của Hoắc Đông Thần thì không nhịn được lên tiếng:
"Tại sao chứ?"
"Tại vì em là thư ký của tôi, tôi ở đâu em phải ở đó!"
"Gì chứ? Cái lý lẽ gì vậy?" Phỉ Y Hân giãy nảy, nói một câu khác dễ nghe hơn không được sao?
Hoắc Đông Thần bóp cằm cô, vẻ mặt có chút nghiêm túc:
"Em không muốn đi cùng tôi?"
Phỉ Y Hân liền muốn nói từ "phải" thì nhìn thấy vẻ mặt dọa người của Hoắc Đông Thần, đó là vẻ mặt mà khi cô nói ra từ "phải" hắn sẽ lập tức lại đè chết cô... trên giường!
Thế là cô không do dự nữa mà nói một hơi liền mạch:
"Nào có! Được đi với anh là một điều vô cùng tuyệt vời! Đâu phải ai cũng được vinh hạnh đó!"
Thế là gương mặt lạnh băng khi nãy không còn nữa, thay vào đó là vẻ mặt đồng ý với câu nói của cô.
Phỉ Y Hân thật cảm thấy mình rất muốn cào nát vẻ mặt đẹp trai nhìn có vẻ đứng đắn của hắn!
Nhưng nghĩ lại thì thôi, người thiệt không phải là cô hay sao?