Hợp Đồng Bạn Giường

Chương 47




Trình Mẫn chỉ cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ lạ, nhưng vẫn không nghĩ là con mình sẽ có tình cảm thật lòng với Phỉ Y Hân.

Đàn ông luôn coi sự nghiệp là trên hết, cho nên dù có lấy vợ cũng sẽ tìm một người môn đăng hộ đối với mình mà lấy. Huống hồ hôn nhân không phải chỉ là chuyện hai người, gia tộc chắc chắn sẽ không đồng ý cho nó qua lại với người thấp kém.

Con bà chỉ là muốn tìm một người giải sầu, qua lại vài lần như những người lần trước mà thôi.

Nhưng cô gái lần này thật chẳng yên phận, bà không thể để cô ta có thêm lợi lộc gì từ con trai bà!

Trình Mẫn gấp gáp gọi cho Hoắc Đông Thần, rất lâu sau đầu dây bên kia mới có người bắt máy.

Hoắc Đông Thần vẫn luôn giữ một giọng lạnh lùng xa cách như thế:

"Có chuyện gì?"

Trình Mẫn thở dài, chỉ cần nghe giọng con trai đã khiến bà cảm thấy đau đớn, dù gì thì gì, bà vẫn phải nói rõ chuyện này:

"Nghe nói bên cạnh con có một cô thư ký tên là Phỉ Y Hân?"

Hoắc Đông Thần cười lạnh:

"Bà đã điều tra cả rồi thì còn hỏi làm gì?"

Trình Mẫn hơi run nhẹ, thật không ngờ nó đều biết cả rồi:

"Vậy chắc con cũng đã biết nguyên nhân mẹ gọi cho con rồi chứ! Con bé đó không nên ở bên cạnh con, tâm cơ quá sâu!"

"Bà nên nhìn lại những người xung quanh mình thì hơn! Bà quen biết họ lâu như thế mà còn không hiểu họ có bao nhiêu mục đích vậy mà chỉ qua một tấm hình, một tờ giấy đã vội kết luận người của tôi rồi!" Thật hiếm khi Hoắc Đông Thần nói với người nhà bằng một câu dài như vậy.

"Con... Con nói vậy là có ý gì?" Trình Mẫn gấp gáp, tâm trạng bực bội vô cùng, bà sống đến từng tuổi này còn không biết ai thật ai giả dối sao?

"Lan Nhược Tâm chứ gì? Tôi đang muốn đạp nát nhà họ Lan đây!"

Trình Mẫn ở đâu dây bên này cũng nghe được tiếng cười trầm thấp đầy nguy hiểm của Hoắc Đông Thần, sống lưng bà ta bỗng lạnh toát, nhất thời không nói được câu nào.

"Bà không biết câu "trăm nghe không bằng một thấy" sao? Lan Nhược Tâm như thế nào, Phỉ Y Hân như thế nào thì chỉ khi bà có mặt ngày hôm đó mới thấy rõ mà thôi!"

"Được... được rồi, mẹ sẽ không đá động đến Phỉ Y Hân nữa, con cũng đừng động vào nhà họ Lan, tội nghiệp!"

Có cái gì vô lý bằng việc con gái nhà người ta chỉ tới tìm nó có một lần mà nó đã ngứa mắt muốn hủy hoại cả nhà họ không? Huống hồ nhà họ Lan cũng rất thân với nhà bà, vì cớ gì mà nói hủy là hủy chứ? Sau này bà biết ăn nói thế nào với người ta đây!

"Đừng có mà ra lệnh cho tôi, tôi muốn làm gì cũng không ai ngăn cản được!" Hoắc Đông Thần nói thầm một câu trong lòng: Nếu là cô thì được!

"Được, mẹ biết rồi!" Trình Mẫn xoa xoa thái dương của mình, mỗi lần nói chuyện với Hoắc Đông Thần bà như sụp đổ đến nơi vậy! Quá ngang ngược!

"Cũng đừng có mà tìm một người nào đến thay thế cô ta nữa! Tôi đã nói đừng xen vào chuyện của tôi rất nhiều lần rồi, tốt nhất bà đừng nghĩ tôi chỉ nói chơi!"

"Nhưng Đông Thần à, con cũng đã 30 tuổi rồi, cũng nên thành gia lập thất rồi!"

"Đây là lần cuối tôi nhắc nhở bà đấy!"

Nói rồi hắn trực tiếp ngắt máy, để lại Trình Mẫn vẫn đang bàng hoàng ngồi đó!

Con trai bà, bà hiểu, nó tuyệt không nói hai lời!

-----------------------

Phỉ Y Hân cảm thấy hôm nay chính là ngày may mắn của mình! Vốn tâm trạng hôm nay có chút chán, mới sáng sớm mà cô đã muốn bãi công rồi, vậy mà vừa bước vào cửa lớn của công ty đã thấy một dáng người quen thuộc.

Lan Nhược Tâm lần này còn không thèm để ý đến tiếp tân mà định đi thẳng vào trong. Vẫn là dáng vẻ xinh đẹp thanh lịch, lại dịu dàng vô hại hôm đó, có điều hôm nay trong cô ta có phần xinh đẹp hơn hẳn do trang điểm đậm hơn lần trước.

Phỉ Y Hân nhếch mép cười, để coi hôm nay cô có chơi chết ả ta không!

"Cô Lan, xin dừng bước!"

Nghe giọng nói trong trẻo lại thoải mái vang lên sau lưng, Lan Nhược Tâm theo phản xạ quay đầu lại. Khi thấy Phỉ Y Hân vẫn một dáng vẻ nghiêm túc đang đi tới, đáy mắt Lan Nhược Tâm hiện lên tia âm hiểm, dẫu sao hai người cũng đang ở khoảng cách gần, cô ta nói nhỏ cũng không sợ người khác nghe thấy:

"Hóa ra là cô, bộ dạng này đúng là hay thật, nhìn không ra trong người có bao nhiêu quỷ kế!" Lan Nhược Tâm châm chọc.

Phỉ Y Hân cười càng tươi hơn:

"Cô nói sai rồi, tôi vẫn còn kém xa cô Nhược Tâm đây!"

Lan Nhược Tâm nghiến răng đầy phẫn nộ:

"Cô nói cái gì!"

Phỉ Y Hân lắc đầu nhẹ, vẻ mặt thản nhiên như nói chuyện với người thân thích:

"Tôi nói cô nên kiềm chế vẻ mặt của mình lại, dọa người như thế làm sao Hoắc tổng thích được!"

Lan Nhược Tâm nghe vậy liền cố gắng khôi phục lại dáng vẻ mềm yếu của mình, còn cười nhẹ đáp trả:

"Cô Phỉ đây nói đúng, về việc quyến rũ đàn ông thì nên học hỏi cô rồi!"

Phỉ Y Hân gật đầu mạnh:

"Đúng rồi! Phải học hỏi tôi! Hoắc tổng ngày nào mà chẳng muốn cùng tôi vui đùa trên giường chứ!"