11.
Trạng thái của mẹ cậu đã tốt hơn rất nhiều. Bởi vì bà nói giường bệnh viện nằm không thoải mái, bác sĩ liền bảo ở lại quan sát thêm mấy ngày, không có chuyện gì thì có thể về nhà tự chăm sóc. Tuy nhiên trước mắt không có cách nào chữa khỏi bệnh hoàn toàn, trong vòng một năm vẫn có khả năng tái phát, cần chú ý nhiều trong sinh hoạt.
Cố Việt Ngưng không kìm được hốc mắt ửng hồng.
Tình huống này tốt hơn nhiều so với tình huống năm trước. Có lần mẹ phát bệnh mà ngất xỉu, cậu nhất thời hoảng sợ, may mắn có gia đình nhà cậu và nhà bác nguyện ý hỗ trợ, không thì cậu sẽ phải đối mặt với số tiền thuốc men ngất trời. Ba tháng đau khổ mờ mịt, cậu gặp được Khúc Phiếm.
Sau khi ký kết hợp đồng xong, Phúc Khiếm chi trả chi phí thuốc men cho mẹ Cố trước, bảo Cố Việt Ngưng là chưa vội việc hợp tác, cho phép cậu đi chăm sóc mẹ.
Cứ như thế tới tháng chín, cuối cùng mẹ Cố cũng có thể tự chăm lo cho bản thân, xuất viện rồi bà định về quê tịnh dưỡng. Cố Việt Ngưng đúng hẹn đi đến nhà họ Khúc.
Tuy rằng đôi lúc bệnh của mẹ sẽ tái phát, nhưng so với giai đoạn khó khăn nhất thì hiện tại đã ổn hơn nhiều.
12.
Khi ra khỏi bệnh viện, trời đã chạng vạng.
Mặt trời lọt thỏm giữa những đám mây trên đầu dãy núi phía tây, nửa bầu trời như thể bị lửa thiêu đốt, màu son tím đậm cam hồng, muôn màu muôn vẻ; nửa bên còn lại lại không có chút gam màu ấm nào, những đám mây nhạt màu lơ lửng dưới nền trời, sắc xanh vừa trầm lại vừa lạnh. Đèn đường lần lượt sáng lên, những ngọn đèn tô điểm trong bầu không gian ngả tối sáng tỏ như sao.
Gió đêm tháng mười đem lại cảm giác sảng khoái khiến tâm trạng người đi đường cũng tốt lên không ít.
Đúng lúc này, Cố Việt Ngưng nhận được tin nhắn mời đi ăn cơm của Khúc Phiếm.
Trong kinh doanh, bạn không thể lúc nào cũng làm giá hoặc trực tiếp tỏ vẻ ra ngoài mặt được, bạn cần phải có kỹ năng giao tiếp nhằm khiến đối phương cảm thấy thích ý thoải mái khi ở cạnh mình. Khúc Phiếm là một người như vậy, qua một năm quen biết hắn, Cố Việt Ngưng tự nhận bọn họ đã coi như là bạn bè.
Khúc tổng có vòng tròn quen biết rộng lớn, dù cậu không hiểu sao hắn phải tìm tới một người không hay gặp mặt như cậu, nhưng bạn bè đã có lòng mời, bản thân không bận gì thì đồng ý thôi.
13.
Địa chỉ là cửa hàng lẩu băng chuyền nổi tiếng.
Nhà hàng này là một trong những thương hiệu đối tác của Khúc Phiếm. Hai bên bàn chuyện hợp tác đến là vui vẻ, sau khi kết thúc còn tán gẫu. Đối phương nghe hắn nói mình có một người bạn thích ăn lẩu, lập tức tặng cho hắn mấy tờ phiếu giảm giá. Tan làm xong, Khúc Phiếm suy nghĩ liền gửi tin nhắn tới hỏi Cố Việt Ngưng có muốn cùng nhau ăn không.
Quả nhiên người nọ đồng ý.
Mỗi người một nồi lẩu nhỏ, nguyên liệu nhúng lẩu được đặt trên băng chuyền chạy dọc qua cửa sổ. Hai người tìm một chỗ tương đối rồi ngồi xuống.
Nhân lúc chờ người phục vụ bưng nồi nước lẩu lên, Cố Việt Ngưng và Khúc Phiếm đi lấy nước chấm. Rau thơm, dầu mè, hành, ớt triều thiên,… Khúc Phiếm thành thạo pha nước chấm mang hương vị cay ngọt cân bằng, lại liếc nhìn cái đĩa mới có một tí xíu bên cạnh.
Chỉ có chút sốt sẫm màu không biết là sốt gì, chắc đó là sốt hải sản.
Khúc Phiếm: “…”
Tiểu Cố bưng cái đĩa mộc mạc khiêm tốn, nói: “Em thích ăn thanh đạm.”
Khúc Phiếm quay về chỗ ngồi cùng Cố Việt Ngưng: “Anh thấy khẩu vị của mình không tính là nặng.”
Hắn như thể nhìn thấu hồng trần, bổ sung: “Là do em chọn mà.”
Chỗ lấy nước chấm cách ghế ngồi của bọn họ vài bước chân, vừa nói chuyện vài câu hai người đã quay lại chỗ. Cố Việt Ngưng nghe hắn nói vậy, bật cười: “Chắc thế. Hồi đi học dù trường có nhà ăn nhưng em vẫn thường ra quán cơm nhỏ bên ngoài, mặc kệ chỉ mới khai giảng không lâu chủ quán đã nhớ kỹ mặt em, bởi vì em không ăn được rất nhiều thứ. Em đã từng nói với anh là hồi trước em ăn sương sáo đều không cần dấm cay, hành, gừng tỏi gì đó nhỉ.”
Khúc Phiếm nhướng mày: “Vậy em ăn sương sáo còn có ích gì?”
Cố Việt Ngưng vẫn còn cười: “Bạn học của em cũng hay hỏi như thế, nhưng mà ăn ngon thật đó. Có cơ hội anh cứ thử một lần xem sao. Về sau em cũng không ăn nhiều lắm, bởi vì chủ tiệm vừa hỏi em muốn thêm cái gì vừa cho nước tương vào, có lẽ là do thói quen. Em còn chẳng kịp ngăn cản, khiến sương sáo cũng không ăn được nữa, cuối cùng đơn giản là em không ăn.”
Ánh sáng màu vàng ấm áp của đèn rọi xuống đỉnh đầu, phủ lên mái tóc của Cố Việt Ngưng tạo thành một cảm giác dịu dàng ôn hòa giữa những lọn tóc và đôi mày của cậu, đôi mắt tràn ngập ý cười trong trẻo sáng ngời.
Đôi con ngươi Khúc Phiếm rung rung.
Hắn không đáp lại luôn, vô thức nghĩ nếu ai đó muốn làm người yêu của Cố Việt Ngưng thì một ngày ba bữa cơm còn phải chú ý rất nhiều.
14.
Mấy tháng sau đó, số lần Khúc Phiếm tìm Cố Việt Ngưng tăng lên đáng kể, nhưng không phải lúc nào Cố Việt Ngưng cũng rảnh. Từ lúc mẹ Cố xuất viện, bà ở lại căn phòng thuê của Cố Việt Ngưng, cậu muốn chăm sóc cho mẹ, còn phải tham gia các buổi họp mặt của công ty, rồi ăn cơm cùng đồng nghiệp, có khi còn phát sinh mấy sự cố sinh hoạt, ví dụ như bình nóng lạnh bị hỏng, ví dụ như lời tâm sự của đồng nghiệp nữ.
Cố Việt Ngưng nhớ rõ hôm nhận được tin nhắn từ Khúc Phiếm là một ngày mưa nhỏ kéo dài trong khí trời rét lạnh của mùa thu. Cũng không phải do cậu cố tình nhớ kỹ thời tiết mỗi buổi, chỉ là hôm đấy có quá nhiều chuyện xảy ra.
Ngày đó, nhà bác cậu ở dương thị nằm bên cạnh chợ hoa, mẹ cậu nhân lúc cơ thể khỏe lên, muốn đi thăm anh trai nên đã mua vé tàu chuyến 7:50 phút tối. Cố Việt Ngưng hoàn thành dự án tốn mất vài hôm tăng ca, cuối cùng hôm nay cũng được về sớm. Cậu đang định ra khỏi công ty thì trời bắt đầu mưa, vì vậy cậu muốn chạy nhanh về nhà đưa mẹ ra trạm tàu càng sớm càng tốt.
Lúc này, Khúc Phiếm gửi tin nhắn hỏi cậu có muốn đi ăn cơm cùng hắn không, cậu còn chưa kịp trả lời đã bị một đồng nghiệp nữ lôi kéo đi tới khu vắng người.
Khuôn mặt cô ửng hồng, hơn nửa ngày vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh. Cố Việt Ngưng cất điện thoại đi chủ động hỏi cô đã xảy ra chuyện gì. Hai người hỗ trợ nhau rất nhiều trong công việc, Cố Việt Ngưng tưởng bạn gặp chuyện bất bình muốn tìm cậu giúp đỡ.
Hoàn toàn không ngờ đồng nghiệp cắn môi, trực tiếp tiến lên ôm chặt lấy cậu, đầu dựa vào cổ cậu, âm thanh nhỏ như tiếng ruồi muỗi: “Nói như này thì có hơi đột ngột… Nhưng mà, nhưng mà, thật sự tôi không nói đùa đâu. Tôi… tôi thích cậu… cậu có đồng ý làm bạn trai tôi không?”
Đại não Cố Việt Ngưng trống rỗng.
Tuy đây không phải lần đầu tiên cậu được tỏ tình, nhưng lần nào cũng như lần nào – cậu đều giật mình bị sốc. Cậu không rõ bản thân đã đáp lại đối phương như thế nào, nhưng chắc chắn đó là lời từ chối uyển chuyển, muốn tiếp tục làm bạn với đối phương.
Sau đó cậu dầm mưa chạy về nhà.
Dừng ở dưới lầu nơi nơi toàn là gió thu lạnh lẽo cậu mới phát hiện quần áo đầu tóc mình đều đã ướt. Cậu đổi thành một chiếc áo thun cùng cái áo khoác mỏng, bị hứng gió lạnh thì không khỏi rùng mình, vội vàng lên lầu giúp mẹ cầm hành lý đi bắt xe.
Trên xe từ ga tàu hỏa về nhà, rốt cuộc Cố Việt Ngưng cũng nhớ ra mình chưa trả lời tin nhắn của Khúc Phiếm. Cậu lập tức mở điện thoại lên nhắn tin giải thích.
Đối phương trả lời lại rất nhanh “Ừ không sao, phải chạy tới chạy lui cực cho em rồi. Nhưng trời vẫn đang mưa, có bị lạnh không đấy?”
Cố Việt Ngưng không ngờ điều đầu tiên hắn hỏi lại là câu này, lạnh thì cứ việc lạnh, cậu vẫn đáp “Không có việc gì ạ.”
Thói quen lớn nhất của người trưởng thành chính là nói một câu “Không có gì.”
Khúc Phiếm lại hỏi “Vậy em đồng ý nữ đồng nghiệp kia hả?”
Cố Việt Ngưng còn chưa kịp gõ xong chữ thứ nhất đã thấy đối phương thu hồi tin nhắn. Có lẽ là anh ấy gửi sai, cậu nghĩ thầm rồi lại tiếp tục gõ chữ, nói mình không đồng ý làm bạn trai cô ấy.
Hai người nhắn tới nhắn lui cho tới tận khi Cố Việt Ngưng về tới nhà.
Việc đầu tiên cậu làm sau khi đặt chân vào nhà chính là phi vào phòng tắm tắm nước nóng, phòng ngừa sẽ bị sốt. Đáng tiếc, phúc bất trùng lai họa vô đơn chí*, bình nóng lạnh hỏng rồi.
*Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí: Câu nói mang ý nghĩa ám chỉ những điều may mắn không dễ dàng đến lần hai.
Đợi đến khi thợ sửa chữa sửa xong cũng đã hơn tám giờ, Cố Việt Ngưng vẫn chưa ăn cơm, nhưng cậu đã đói đến mức không còn đói nữa, vội vàng tắm rửa xong ăn qua loa chút mì.
Cậu chỉ lo liệu mình có bị ốm không. Khả năng cảm lạnh là rất nhỏ, song cũng không phải không có.
Mới đi làm chưa được bao lâu, tiền lương của Cố Việt Ngưng cũng không cao thế nên phòng cậu thuê cũng không lớn. Một căn phòng nhỏ kê một chiếc giường đơn thôi cũng chẳng còn dư lại bao nhiêu diện tích, giường là để cho mẹ ngủ, cậu kê một chiếc giường sắt second hand trong phòng khách, lót thêm vài thứ coi như chỗ ngủ. Mười một giờ đêm, Cố Việt Ngưng rúc trong ổ chăn chơi game cùng Khúc Phiếm.
Khúc tổng quả thực là một bậc thầy quản lí thời gian.
Dạo gần đây cậu mới biết được là Khúc Phiếm cũng hay chơi game mỗi khi rảnh rỗi, cấp bậc còn cao hơn cả cậu. Hóa ra trên đời này thực sự tồn tại một vị bá tổng cân bằng được sự nghiệp với cuộc sống cá nhân, cứ ba ngày tìm cậu một hai lần, không phải để tới giả vờ diễn kịch mà là trò chuyện chơi bời này kia dưới tư cách là một người bạn. Ân cần hỏi han, thành tích trong công ty theo lẽ thường cũng được đưa vào cuộc trò chuyện.
Chơi rồi lại chơi, Cố Việt Ngưng cảm thấy có chút mệt mỏi đầu hơi choáng váng, thao tác trên tay cũng không còn được lưu loát. Chắc là do bị mệt, cậu quyết định đánh xong ván này sẽ chúc Khu Phiếm ngủ ngon.
Bởi vì muốn lật ngược tình thế, cậu thật sự chăm chú chơi game, hoặc có lẽ là do cảm xúc tăng vọt mà cảm giác nhiệt độ cơ thể đang dần cao lên.
Thông báo thắng lợi vừa hiện lên màn hình, Cố Việt Ngưng liền xuống giường định đi uống nước. Cũng vào lúc này, cậu phát hiện ra bản thân mình có vấn đề.
Đầu nặng, tay chân không có sức lực, cổ họng khô khốc cứ như thể một sào ruộng cạn bị bỏ hoang mấy tháng, hốc mắt rồi não bộ… Chẳng phải nói cũng biết giờ toàn thân cậu nóng bừng bừng.
— Cậu ốm rồi.
Cố Việt Ngưng ngây ngốc mãi mới rút ra được kết luận này, vội vàng kìm nén cảm giác khó chịu lại rồi pha một cốc nước ấm uống sạch. Tiếp theo cậu giải thích đơn giản tình hình của mình hiện tại với Khúc Phiếm, không có sức lực để chờ hắn phản hồi đã im lặng ngả đầu xuống gối ngủ mất.
Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, cậu thầm cầu nguyện bệnh tình sẽ không phát triển theo hướng đáng sợ nhất.
Nhưng mà trời không nghe thấy lòng người.
Không rõ tầm mấy giờ sáng, Cố Việt Ngưng bị sự khó chịu làm cho tỉnh giấc. Cái trán cậu nóng hầm hập, cổ họng khô khan, tay chân run nhẹ, ngay cả dạ dày cũng trào lên cảm giác kỳ lạ.
Cậu giật mình tỉnh cả người, nhanh chóng xốc chăn lên xỏ chân vào dép chạy thẳng vào WC. Không lâu sau, toàn bộ những gì có trong dạ dày cậu đều nôn hết ra, đầu tiên là chỗ nước mới uống vừa nãy, sau đó là chút mì ăn hồi tối, cuối cùng là dịch mật dạ dày.
Nôn đến mức dạ dày trống rỗng, cơ thể cậu càng thêm suy yếu nhưng tinh thần lại khá khẩm hơn nhiều. Ấn nút xả bồn cầu sạch sẽ, rót cốc nước súc miệng xong quay về mép giường, nhằm phòng ngừa mình sẽ bị nôn lần nữa lại không kịp chạy vào WC, cậu thủ sẵn một cái túi ni lông đầu giường.
Cậu biết rất rõ về thân thể của mình, một khi đã bệnh thì ăn gì cũng sẽ nôn ra, nôn đến khi nào không thể nôn được nữa mới thôi. Cuối cùng chỉ còn cách đi tiêm truyền nước để giải quyết vấn đề.
Lăn lộn như vậy rồi cơn buồn ngủ cũng bị đánh tan mất. Cố Việt Ngưng mở điện thoại lên xem giờ, một giờ sáng.
Đồng thời nhìn thấy tin nhắn của Khúc Phiếm “Ốm? Nhà em ở đâu? Anh tới đưa em đến bệnh viện.”
Còn có mấy cuộc gọi WeChat.
Cố Việt Ngưng hơi áy náy, bàn tay run rẩy gõ chữ “Anh Khúc, em ngủ quên không thấy tin nhắn của anh, thật ngại quá. Em không sao, ngày mai em sẽ tới bệnh viện xem như nào.”
Đầu cậu choáng suýt chút nữa ngất đi, lúc gõ chữ còn gõ sai vài từ. Nhưng cậu vẫn đủ tỉnh táo để biết không thể tiếp tục nợ ân huệ của người ta nữa, suy cho cùng mối quan hệ giữa cậu với Khúc Phiếm cũng không sâu sắc gì.
Anh Khúc “Nói địa chỉ nhà em cho anh, bây giờ anh đưa em đi luôn. Bệnh rồi thì đừng có trì hoãn.”
Cố Việt Ngưng nhướng mày, sao giờ này Khúc Phiếm vẫn chưa ngủ?
Cậu đang muốn từ chối lại thấy Khúc Phiếm gửi voice chat. Vừa nhấn nút nghe điện thoại đã vang lên một giọng nói quen thuộc “Anh nghĩ em chuẩn bị từ chối nên trực tiếp gửi voice. Nói anh biết nhà em ở đâu, anh đưa em đến bệnh viện. Anh đã chờ em từ nãy.”
Khúc Phiếm đã nói đến như thế rồi, Cố Việt Ngưng không muốn cũng không thể từ chối nữa. Cậu vừa cảm khái Phúc Khiếm đoán như thần, vừa cảm động nói cảm ơn và báo địa chỉ của bản thân cho đối phương.
Người ở đầu dây bên kia nhẹ giọng nói “Được, khoảng hai mươi phút nữa anh tới nhà em, tìm sổ khám bệnh của em với thẻ bệnh viện xong xuống lầu chờ anh, nhớ mặc nhiều quần áo ấm vào.”
Tắt điện thoại, Cố Việt Ngưng làm theo lời Khúc Phiếm. Cậu mặc một cái áo lông cổ lọ màu đen, khoác bên ngoài một chiếc áo khoác màu trắng làm bằng nhung. Chuẩn bị xong xuôi cũng sắp qua hai mươi phút, cậu nhanh chóng khóa cửa rồi đi xuống tầng. Suốt quãng đường đi cậu gần như phải vịn vào lan can mà bước, từ lúc thành niên tới giờ cũng chưa hề bị bệnh nghiêm trọng đến độ này.
Vừa xuống tới nơi đã nhìn thấy Khúc Phiếm đứng đợi ở đằng xa.