"Buông em ra được không? Van anh đó." Phương Thê lại giống như không nghe thấy gì, vừa khóc vừa cầu khẩn anh. Trong lòng lại bắt đầu đau, tay của anh vừa dùng lực, liền đem cô kéo vào trong ngực của mình, dịu dàng nói: "Không sao, anh ở đây, ngoan." Một ít sợi dây trong lòng Phương Thê rốt cuộc đứt rồi, oa một tiếng khóc lên. Ngực của anh quá ấm áp, lời nói quá dịu dàng, khiến cô không thể chịu nổi nữa. Muốn tìm người tới dựa vào, không cách nào kiên trì nữa. Không phải cô kiên cường, cũng không thể không kiên cường, trước kia cho dù chuyện gì xảy ra, nhất định phải chính mình tự đi giải quyết. Cho nên cô sớm đã trở thành thói quen, cho tới bây giờ cũng sẽ không đối với người khác ôm hi vọng. "Ngoan, đừng khóc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tiếng khóc của cô làm cho anh đau lòng, cô là người phụ nữ thứ hai khiến anh không cảm thấy chán ghét. "Em muốn đi thành phố C, cha mẹ em đã xảy ra chuyện." Phương Thê rất nhanh liền bình tĩnh lại, đẩy Doãn Văn Trụ ra, nhưng vẫn nói sự thực cho anh biết. Cô không nên mềm yếu như vậy, Doãn Văn Trụ chỉ đối với cô hơi dịu dàng một chút, làm sao cô có thể lại không để ý đến chuyện gì nữa. Giữa cô và anh chẳng qua là hợp đồng quan hệ thôi, làm sao có thể trở thành chỗ dựa thực sự của cô. Không thể lệ thuộc vào, cũng không thể lưu luyến, hi vọng càng lớn, thất vọng sẽ càng lớn, có được rồi lại mất đi, so với chưa bao giờ có thì càng thống khổ hơn thôi. (HN: Thích câu này của chị ghê ^6) Cô xoay người rời đi, lại bị Doãn Văn Trụ kéo lại. "Anh với em cùng đi." Phương Thê có chút kinh ngạc nhìn về anh, nhưng vẫn là lắc đầu nói: "Không cần làm phiền anh." Doãn Văn Trụ lại trực tiếp kéo cô trở về nhà, đặt cô trên ghế sa lon, "Chờ anh mười phút." "Thật không cần ——" Phương Thê còn muốn cự tuyệt, Doãn Văn Trụ quay đầu lại ngưng Cô, "Nếu như em thừa dịp anh không để ý rời đi, thì tự gánh lấy hậu quả đi." Giọng nói lười biếng không thay đổi, lại thêm phần bá đạo trong đó. Phương Thê cuối cùng không có rời đi, ngoan ngoãn chờ ở trên ghế sa lon. Mới vừa hoảng loạn đã chậm rãi bình tĩnh hơn. Mười phút sau, Doãn Văn Trụ thay xong quần áo đi ra, đưa tay kéo Phương Thê, "Đi thôi." Phương Thê không cự tuyệt nữa, theo phía sau anh. |