Anh ngồi xuống đối diện với Phương Thê, "Bới cơm cho anh."
Phương Thê hơi sửng sốt, muốn nói cô chỉ nấu phần cơm cho một người.
Nhưng suy nghĩ một chút, vẫn là đứng dậy bới một chén cơm cho anh.
Nghĩ tới, anh sẽ không thích ăn những món này.
Nhưng Doãn Văn Trụ rất nhanh ăn xong một chén, lại đem chén đưa tới trước mặt Phương Thê, "Thêm một chén nữa."
Không nghĩ tới cô nấu ăn lại không tệ.
Về sau có lẽ nên suy tính về nhà ăn cơm.
Hương vị gia đình này khiến anh nhớ tới người mẹ đã qua đời nhiều năm.
"Hết rồi, tôi chỉ nấu phần cơm cho một người."
Hơn nữa lúc này anh đã ăn hết phần cơm tối của cô.
"Vậy chúng ta đi ra ngoài ăn đi."
Doãn Văn Trụ mới vừa tức giận giống như kỳ tích tiêu trừ hết, lại bởi vì cô, mặc dù phương pháp khác nhau.
Phương Thê lắc đầu nói: "Tôi ăn những thứ này đã no rồi."
Cô không muốn cùng Doãn Văn Trụ đi ra ngoài.
Nếu như có thể, cũng không muốn cùng anh giao thiệp quá nhiều.
Nói như vậy, Cô cũng sẽ không dễ dàng lâm vào.
"Vậy cũng tốt."
Doãn Văn Trụ ném ra một câu nói, rời đi lần nữa.
Anh vừa rồi làm sao vậy?
Xem ra sau này nên cách xa cô một tý, nếu không, mình sẽ thay đổi không còn là chính mình nữa.
Đó không phải là một hiện tượng tốt.
=== ====== ====== ====== ====== ====== =========