Đáy mắt Doãn văn trụ lạnh đi mấy phần, ngay cả say rượu đều không quên muốn tiền, nhưng xem ra người phụ nữ này là loại chất phác đơn thuần rồi..
Như vậy cũng tốt, dù thế nào đi nữa anh chẳng qua chỉ muốn tìm hương vị sắp bị quên mà thôi.
Anh tự tay kéo Phương Thê qua, mang cô lên xe, đạp ga, đi về phía một khách sạn.
Thuê phòng, anh dẫn Phương Thê vào.
Vừa vào phòng, Phương Thê liền ói ra, hơn nữa còn ói lên người anh.
Thật dơ.
Trong nháy mắt, kích động mất đi.
Anh không muốn làm chuyện đó cùng một người phụ nữ say đến ói ra.
Anh bỏ người phương thê ra, đi thẳng vào phòng tắm.
Phương Thê kéo vạt áo anh lại, nhắm mắt theo đuôi anh.
Doãn Văn Trụ cũng lười để ý đến cô, tính toán sau khi tắm xong, lập tức rời đi, xem như đưa căn phòng này cho cô nghỉ ngơi.
Anh cởi quần áo ra, vẻ ghét bỏ, ném vào giỏ, đi tới vòi hoa sen.
Bởi vì anh cởi quần áo, cả người Phương Thê lảo đảo một cái, liền ngã lần nữa, đụng phải lưng anh.
Vừa thấy có cái để nắm, cô liền cầm chặt lại.
Những dòng nước chảy xuống, dội lên hai người, tóc của Phương Thê, quần áo, toàn bộ cùng nhau ướt sũng.
Nhờ vào nước, mà tỉnh táo một chút.
Cô chỉ thấy trước mắt có một thứ mơ mơ hồ hồ, nhìn không rõ là gì.
Một phần hơi cận thị, mới vừa rồi té ngã làm rớt mắt kiếng, hơn nữa do rượu, cho dù cô cố mở to mắt ra nhìn, cũng không thấy rõ vật gì.
Vì vậy đưa tay sờ soạng theo bản năng.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại sờ trên người anh, có chút lộn xộn, nhưng mang theo một loại sức hút đặc biệt.
Loại kích động khi nãy lại ập tới.
Doãn Văn Trụ không ngờ rằng, bản thân bị một phụ nữ khiêu khích có thể dễ dàng nổi lên dục vọng như vậy.
Anh nghĩ, là do hương vị trên người cô mà thôi.
Anh bắt được tay của cô, xoay người qua, chỉ thấy toàn thân cô ướt đẫm đứng đó, có loại hương vị điềm đạm đáng yêu.
Ánh mắt của cô toàn vẻ vô tội, nhưng trong mắt anh thì khác, đó là một loại quyến rũ.
Tay anh cởi quần áo trên người cô ra, sau đó là quần áo lót, cuối cùng không còn một mảnh.