"Lạc Ương, tất cả theo phần kế hoạch này đi làm, việc cần hoàn thành đến tốt nhất nên giữ bí mật, để tránh lòng người hỗn loạn."
Doãn Văn Trụ vừa cầm phần tài liệu kế hoạch giao cho Lạc Ương vừa phân phó nói.
Lạc Ương gật đầu một cái, xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.
Đợi đến lúc phòng làm việc chỉ còn lại Doãn Văn Trụ một người, anh mới lấy ra một phần tài liệu.
Trên đời này tiền không phải vạn năng, nhưng có đôi khi cũng chỉ có tiền mới có thể làm được một ít chuyện.
Người Quý Thư có mạng lưới trải rộng mấy thành phố, thậm chí trong tay nắm rất nhiều bí mật của những người giới thượng lưu.
Cho nên anh ta có thể dùng những thứ này đến uy hiếp, tìm rất nhiều người giúp một tay.
Nhưng cũng vì thế, anh ta cũng đắc tội bọn họ.
Nếu như có thể không hề dấu vết hủy diệt những bí mật này, như vậy những người đó tự nhiên sẽ nguyện ý.
Quý Thư biết anh rất nhiều chuyện, đồng dạng, anh cũng biết một ít chuyện của Quý Thư, bao gồm bí mật của những người đó.
Cho nên tìm những người đó, trao đổi, khiến những người đó về phe anh.
Mà phần tài liệu này, cũng là một phần cặn kẽ tài liệu về Quý Thư.
Trên đời này cũng không phải chỉ có Quý Thư có năng lực kia.
Doãn Văn Trụ lật ra một ít phần tài liệu, tỉ mỉ nhìn xuống, càng xem đến phía sau, mày nhíu lại càng sâu.
Anh nghĩ qua rất nhiều loại nguyên nhân khiến Quý Thư hận anh, lại không chưa từng nghĩ tới lại là loại này.
Nhưng cái này là thật sao?
Quý Thư là con riêng của cha anh?
Cho nên anh ta mới hận anh, muốn cướp đi tất cả của anh?
Doãn Văn Trụ chưa bao giờ nghĩ tới nguyên nhân này, đó là bởi vì anh biết ba anh yêu mẹ anh bao nhiêu.
Gần hai mươi năm rồi, kể từ khi mẹ anh qua đời, cha anh chưa từng muốn tái giá lần nữa, thậm chí cũng chưa từng có qua bất kỳ người đàn bà nào.
Như vậy ông làm sao có thể ở bên ngoài có con riêng?
Doãn Văn Trụ không tin, thế nhưng phần trong tài liệu lại ghi như thế.
Anh do dự liên tục, vẫn là cầm tài liệu đi ô-tô về nhà.
Kể từ xảy ra sự việc bề bộn như vậy sau, anh rốt cuộc cảm nhận được khổ tâm của cha mình.
Quan hệ của hai người cũng khá hơn rất nhiều, giống như quay lại lúc còn bé.
Khi đó, anh cũng rất sùng bái cha anh.
Mà bây giờ anh cũng kính nể ông, có thể giữ gìn một phần tình yêu nhiều năm như vậy, cũng không phải tất cả mọi người có thể làm được.
Cho nên anh trở về không phải đi chất vấn ông, chỉ là muốn ông suy nghĩ một tý đây là chuyện gì xảy ra.
Bởi vì bây giờ anh thật sự yêu một người phụ nữ.
Cho nên mới hiểu, nếu như yêu, trong mắt sẽ không có bóng dáng của người đàn bà khác.
"Cha, cha biết một người phụ nữ tên Quý Mỵ không?"
Đó là trong tài liệu ghi là mẹ của Quý Thư.
Doãn Văn Thận sửng sốt một chút, sau đó cũng là gật đầu một cái.
"Tiểu trụ, con hỏi cái này làm gì?"
Người đàn bà này cơ hồ đã từng hủy diệt hạnh phúc của ông, tình yêu của ông, cho nên ông nên ông không muốn nhớ lại.
"Quý Thư là con trai của bà ta."
Có một số việc anh không có nói cho Doãn Văn Thận, ví như trăm phương ngàn kế của Quý Thư.
Mà có một số việc anh muốn cho ông biết.
"Xảy ra chuyện gì?"
Doãn Văn Thận cả đời bôn trải, có chuyện gì chưa từng gặp.
Ông lập tức liền nghĩ tới vấn đề gì.
Doãn Văn Trụ đem phần tài liệu kia đưa cho ông, nói: "Cha, cha xem một chút trước."
Chờ Doãn Văn Thận xem xong rồi phần tài liệu kia, giận đến đém nó quăng xuống đất.
"Hoang đường."
Người đàn bà này lại vẫn dám nói như vậy.
Ban đầu ông chưa bao giờ có ý kiến về môn đăng hộ đối, nhưng có hai người đàn bà khiến ông đối với những cô gái sinh ra thiếu thốn có cái nhìn không tốt.
Người thứ nhất là quý mị, bà ta đã từng trăm phương ngàn kế quyến rũ ông, thậm chí cơ hồ hủy đi hạnh phúc của ông.
Người còn lại chính là Hạ Sơ, người đàn bà này khiến cho tình cảm của cha con bọn họ trống rỗng suốt bảy năm.
Cho nên lúc ban đầu ông mới đối với Phương Thê không có cảm tình gì, nhưng Phương Thê lại là người khiến ông thay đổi cái ý nghĩ này.
Khiến ông cảm giác mình phiến diện nhìn cả vấn đề, dần dần đi ra khỏi cái loại cực đoan đó.
Nhưng hai người đàn bà kia, lại là loại ông xem thường nhất.
"Cha, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?"
Doãn Văn Trụ cẩn thận hỏi từng li từng tí.
Anh thật lâu không thấy cha anh tức giận đến vậy rồi.
"Quý Thư không phải là con của cha, con trai của cha chỉ có một mình là con."
Doãn Văn Thận căm giận nói, vật như vậy căn bản là sỉ nhục đối với ông.
Có thể đem tài liệu làm được tường tận thế này, thậm chí khiến người khác đều không thể hoài nghi, cũng chỉ có Quý Mỵ người đàn bà này làm được.
Tâm cơ của bà ta rất sâu.
Ban đầu ông cũng thiếu chút nữa liền bị bà ta lừa gạt rồi.