Đi mang theo lòng tràn đầy chờ đợi, mang theo khắp người đau đớn trở lại.
Lần nữa đạp trên đất thành phố A, Phương Thê cảm thấy dường như đã có mấy đời.
Phương Thê ngay từ lúc một khắc kia có lẽ tuyệt vọng mà chết.
Nhưng cho dù tuyệt vọng, đáy lòng còn có thể đau.
Tâm thiếu một khối lớn, sinh đau sinh đau.
"Tư Mị, chuyện em mang thai có thể tạm thời đừng nói cho người khác biết?"
Ở trên đường trở về Phương gia, Phương Thê quay đầu nói với Tư Mị.
Phương Dận đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên biến mất, cho nên Phương Thê cũng không biết anh ta đã từng tới.
Tư Mị gật đầu một cái, "Được."
Anh hiểu, ở trong gia tộc như Phương gia, có một người thừa kế là cỡ nào quan trọng.
Nếu như Phương Thê có con, vậy càng trở thành uy hiếp của người khác.
"Cám ơn anh, Tư Mị."
Phương Thê chân thành nói.
Nếu như không có Tư Mị, Cô có lẽ không biết nên làm cái gì bây giờ?
Cho dù làm bộ kiên cường nữa, nhưng trong lòng lại là một mảnh mờ mịt.
Có lẽ trở về thành phố A cũng sẽ trở nên khó khăn.
Tư Mị không nói gì, chẳng qua là đưa ra một cái tay sờ sờ đầu của Cô cười cười.
Xe vẫn lái đến Phương gia.
Nhưng trong nhà hôm nay có chút không bình thường, những người trong gia tộc toàn bộ đều đến đông đủ.
Phương ông cụ ngồi ở chỗ đó, khẽ nhíu mày, nhìn thấy cô cũng không có nở nụ cười như trong ngày thường, chỉ là nói với Tư Mị bên người cô: "Tiểu mị, Phương gia chúng ta có chút việc, con trước tiên có thể rời đi không?"
"Ông nội, con là bạn trai của Phương Thê nha, cho nên cũng là người mình chứ sao."
Anh có chút vô lại cười nói Phương ông cụ.
Nhiều người như vậy, vẻ mặt khác nhau, nhưng rõ ràng đều đem tầm mắt ném trên người Phương Thê.
Trực giác cho anh biết chuyện này có liên quan với Phương Thê.
Phương Thê mới vừa bị thương nặng như vậy, anh làm sao có thể rời cô đi?
Để cho cô một thân một mình đối mặt.
Phương ông cụ thích Phương Thê, nhưng là bây giờ ngay cả ông đều là bộ dạng như vậy.
Rốt cuộc là chuyện nghiêm trọng gì?
Mà người còn lại càng thêm không thể trông cậy vào, còn ước gì Phương Thê gặp chuyện không may.
Giống như anh, cho dù anh chịu hết ân sủng.
Nhưng nếu như không có sự ủng hộ của cha anh, anh ở tư gia sẽ bị chèn ép.
Cho nên anh không muốn lấy một đồng một xu nào của tư gia, từ mới bắt đầu đã có quyết định riêng của mình.
Tư Mị mặc dù xem ra không làm việc đàng hoàng, nhưng chuyện nên làm cũng chưa từng xem thường qua.
Hơn nữa người lại cẩn thận.
"Tiểu mị, thật sự có chuyện rất quan trọng."
Giọng điệu của Phương ông cụ có chút nặng nề, "Con vẫn chưa xem là người của Phương gia, đi trước thôi."
Phương Thê cũng có một loại dự cảm xấu.
Đáy lòng của Cô thật ra thì rất sợ.
Người bị thương cho dù giả bộ kiên cường nữa, nội tâm cũng là yếu ớt, cũng chịu không được một chút đả kích nữa.
Nhưng là Cô lại không muốn quá lệ thuộc vào Tư Mị.
Người, luôn là phải dựa vào mình.
Nếu như quá lệ thuộc vào người khác, khi người kia ra đi, thế giới của mình sẽ sụp đổ.
Cho nên cô không muốn lại nếm thử một lần nữa.
Vì vậy nghiêng đầu đối với Tư Mị nói: "Tư Mị, anh đi đi."
Bất kể xảy ra cái gì, Cô đều tự mình đi đối mặt.
Tư Mị gật đầu một cái, xoay người rời đi, nhưng lại không có rời đi Phương gia, mà là ở bên ngoài chờ.
Mặc kệ xảy ra cái gì, anh nghĩ trước tiên xuất hiện ở bên người Phương Thê.
Đợi đến Tư Mị rời đi, Phương ông cụ mới nói với Phương Thê: "Ngồi đi."
Trong giọng nói cũng mất đi sự từ ái trong ngày thường.
Phương Thê theo lời ở trên ghế sofa ngồi xuống.
Những người xung quanh nhìn cô cũng không có ý tốt.
"Ông nội, đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc ban đầu cô cũng có chút ghét Phương ông cụ, nhưng sau một thời gian sống chung, cô đã đem ông thành người thân.
Phương Thê thật ra rất dễ dàng tha thứ sai lầm của người khác.
Huống chi là ông lão, bản thân cô sẽ mềm lòng.
Bởi vì xem ông thân nhân, cho nên cô mới trở về Phương gia.
Có một số việc, Cô vốn là muốn nói rõ ràng với Phương ông cụ.